Mảnh đất màu mỡ Sài Gòn dù không có Năm Cam vẫn nhộn nhịp với tất cả mặt tối sáng. Uy tín giang hồ của Hiệp không đủ để cầm cương mọi hoạt động phi páp vốn đem lợi nhuận rất lớn cho gia đình Năm Cam từ trước đến nay.
Sòng bạc, chỗ kiếm ăn chủ yếu của Năm Cam, đã trở nên một lĩnh vực không một ai đứng ra thâu tóm. Như thời loạn thập nhị sứ quân, sòng bạc lớn nhỏ mọc lên như nấm và rối tung đến độ không phải trong cuộc cũng khó biết ai vào với ai!
Trại hòm Phúc Lộc Thọ nằm trên đường Hoàng Diệu quận 4, trở thành nơi che đậy hoạt động sòng bạc lớn của Lủng-đứa con hiếu thảo của ba má giang hồ Nguyệt, hợp tác cùng Thọ đại uý-cháu ruột Năm Cam, và hàng loạt tên tuổi của giang hồ quận 4 bắt đầu qui tụ về dưới trướng Lủng-một ngọn cờ mới dựng.
Sòng tài xỉu ở hẻm 72 Xô Viết Nghệ Tĩnh, cơ đồ năm xưa của Luông điếc, rơi vào tay Hà trề, con vợ trắc nết cùng gã nhân tình bảnh trai Minh Bu. Cũng ở sòng này, một cuộc thanh toán nổi cộm đã xảy ra năm 1996. Phước cò, Hoàng bộ đội qui tụ một số đông đảo giang hồ phường 22 quận Bình Thạnh quyết tâm “ giở tụ” sòng bạc của gia đình Thu Hà. Thấy yếu thế, Hà trề bèn viện trợ bọn sát thủ chuyên nghiệp qua tiếp ứng. Theo cú điện thoại điều động của Hà trề, bọn Tâm cá voi, Hiệp đen, Nam hề, Út dẹp...đem vũ khí đến toan mở trận càng quét vào cứ điểm lô đất đỏ của địch thủ. Cũng chẳng vừa, bọn Phước cò, Hoàng bộ đội...làm hàng loạt “bom xăng” để chống trả. Cũng may, do thông tin bị rò rỉ, chính quyền can thiệp kịp thời. Nếu không, toàn bộ khu vực ổ chuột hơn ngàn ngôi nhà sẽ bị thiêu rụi! Sau cuộc đụng độ không thành, cả hai phe đều bị truy nã gắt gao. Để sòng bạc có thể yên thân hoạt động, Thu Hà đành ngậm ngùi để đức con trai dữ dằn của mình- Dũng liều, khăn gói đi vào trường cưỡng bức lao động.
Kim Anh, người đàn bà đầy tai tiếng-vốn xuất thân từ vai trò nhân tình của ông trùm cũng không bỏ qua cớ hội tổ chức sòng bạc. Để tăng thêm thanh thế, Kim Anh lôi kéo thêm tay giang hồ mới nổi nhưng hết sức liều lĩnh là Bình Kiểm về làm trợ thủ. Kim Anh cho Bình Kiểm lấy em gái mình là Lan làm vợ để thắt chặt thêm mối quan hệ làm ăn và riêng thị, ngay lập tức cặp bồ với Bình râu em ruột của võ sư Nguyễn Văn Vạn, vốn bảo vệ nhà hàng Cam cho ông trùm.
Những sòng nhỏ mang tính cò con mọc lên như cỏ dại và lhông thể đếm xuể. Có điều, do mối quan hệ hoặc chưa được biết thiết lập đều khắp hoặc do con lỏng lẻo nên việc bị bắt xảy ra như cơm bữa! Quy luật tất yếu của Đời mà!
Lúc bấy giờ, một cao thủ cờ bạc đất Hà Nội đã tìm thấy thời cơ “ vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm” nên lập tức đổ bộ vào Sài Thành, đó là Tuấn Tăng.
Tuấn tăng vào Sài Gòn với sự yểm trợ của Thành Chân một cách kín đáo, nhanh chóng mở rộng mối quan hệ giao du với hàng loạt anh chị cộm cán, Bắc cũng như Nam.
Thành đô la, Lý đôi...đang bơ vơ do mất chủ tướng, đã lập tức tìm đến hợp tác với Tuấn tăng, để gầy lên một sòng xóc dĩa ở khu vực Châu Thới- Đồng Nai. Để có thể tồn tại dù bất hợp pháp, Tuấn tăng cho người liên hệ với Trịnh Xuân Hoàng, tức Hoàng lựu đạn, một tên kiểm lâm Sông Bé, giàu sụ do ăn hối lộ và buôn gỗ lậu, nhưng thích giương danh trong giới giang hồ thị phi, như một thủ lĩnh đại ca.
Lời hứa chung chi cho mỗi ngày 10 triệu đồng trọn gói cho Hoàng “ làm việc” với các quan hệ hữu hảo hoá ra chỉ là lời nói gió bay. Hoàng tức giận bèn đích thân dắt đàn em mang súng ống, mã tấu xuống tận nơi “ hỏi cho ra lẽ”. Sau khi phá tan hoang sòng sóc dĩa của Tuấn tăng. Hoàng ra tối hậu thư:
- Biết điều quan chiều, không biết điều như diều đứt dây!
Sau khi lời cam kết thực hiện một cách sòng phẳng, sòng sóc dĩa lại hoạt động theo kiểu giáp ranh giữa tỉnh Sông Bé và Đồng Nai. Ơû đâu sóng gió thì tìm sang nơi biển lặng. Lẽ ra sòng sẽ hoạt động dài lâu nếu như Hoàng lựu đạn không phạm phải một sai lầm chết người. Trong một buổi nhậu tuý luý càn khôn, Hoang đã đòi nện Hoàng Mai một quan chức cao cấp của công an tỉnh. Ít lâu sau, công an tỉnh phối hợp cùng Bộ Nội Vụ dùng xe tải, giả như khai thác đá ở hầm Châu Thới, bất ngờ xông ra tóm sạch từ người tổ chức đến kẻ chơi bạc.
Hoàng vận dụng toàn bộ sự quen biết để cầu cứu. Cuối cùng, dù mang đến 2 tội danh, Hoàng bị xử 3 năm, nhưng lại là án...treo! Nghe đâu, tốn cả trăm cây vàng.
Tất cả những biến động của giới giang hồ Sài Gòn được Hiệp phò mã tâu lại Năm Cam một cách rõ ràng cặn kẻ. Oâng trùm-dù giờ đây mang trên vai quyết định cải tạo và chỉ là một phạm nhân giữ thư viện trại Thanh Hà, đã trầm ngâm suy nghĩ để dặn dò con rể:
- Mày cố gắng thu thập thông tin vàng nhiều càng tốt, chỗ nào mù mờ có thể cài cắm người của mình vào, hao tốn bao nhiêu cũng được, miễn là nắm cho thật chắc để dùng về việc sau này! Chậm mà chắc, tốt hơn hấp tấp mà hư bột hư đường...
Và ngay từ lúc còn ở trại giam, tận dụng thời giờ rảnh rỗi, ông trùm đã nghiền ngẫm một kế hoạch giành lại những gì đã mất!
Thời gian sau, do biết tiêu pha đúng chỗ. Năm Cam sống ở trại giam còn sướng hơn nột cán bộ có chức quyền đang sống ở bên ngoài xã hội. Vợ y, nhân tình và cả Kim Anh, đều đã từng có dịp ngủ lại với y hệt như vợ chồng mới cưới trong tuần trăng mật muốn thay đỗi cho thêm bối cảnh cho thêm lãng mạn...
Một vụ án lớn xảy ra năm 96-97, đã thu hút sự chú ý của Năm Cam vì y có đôi chút dính líu đến việc này từ những năm tháng đầu tiên nhưng chưa sâu đậm.
Năm 1992, thông qua một người quen biết, Nguyễn Hữu Thế Trạch-thường được gọi là Ba Thế ( không phải Ba Thế của băng Đại cathay) vốn là một chủ vựa cá chợ Cầu Ông Lãnh để gặp Năm Cam để xin y ra tay tế độ.
Vũng Tàu, một nơi được biết đến như một khu du lịch tắm biển lý tưởng nhứt Việt Nam, lại là một mỏ vàng gây ra nhiều tranh chấp của các anh hùng hảo hán. Phát xuất những cuộc tranh hùng đều là do các cảng cá ở cả Vũng Tàu lẫn Long Hải. Nguồn lợi mua bán thủy hải sản lên đến mức khó ai tránh nổi sự thèm muốn độc bá. Cứ thử nghĩ, 1kg tôm đánh bắt từ khơi xa về cập bến có giá chao đảo từ hơn ba chục ngàn đến năm mươi lăm ngàn đồng. Qua tay thương lái, có lúc đưa vào những công ty chế biến giá có lúc vượt trần lên đến 120.000 đồng! Trung bình, 6 cảng cá đem đến cho giới thương lái từ một đến trên hai tỷ đồng lãi ròng.
Tập đoàn Dũng ba lém, Sáu Hào, Hùng râu...đã thuê tên giang hồ Minh Samasa để thâu tóm toàn bộ quyền lợi ở cảng cá. Tất nhiên đã xảy ra không ít vụ đụng độ đẫm máu mà phần thua thiệt luôn thuộc về các ngư dân hiền lành chân chất. Để loại đi những đối thủ cạnh tranh có máu mặt, Minh Samasa bàn với các thương lái tìm một con hổ thật dữ dằn về trợ lực.
Lâm chín ngón, đang nhàm chán sống với cuộc đời một ông chủ thịt chó, khi nhận được lời đề nghị, lập tức thu xếp ra Vũng Tàu.
Gã giang hồ đầy thành tích năm xưa, giờ đây cũng đỗi đời. Lâm được Minh trọng vọng và được chăm sóc một cách đặc biệt. Tiền, rượu và gái, được cung cấp một cách phủ phê. Đỗi lại, chỉ với giọng nói lạnh như băng và tia nìn đầy sát khí của Lâm cộng thêm những huyền thoại về gã, đủ để bọn Dũng ba lém, Minh Samasa và các cộng sự đè bẹp các đối thủ toan chiếm lại mọi quyền lợi bằng những cuộc thanh toán dữ dội.
Ba Thế, do không thuận thảo với băng Hùng Râu, Sáu Hòa, Dũng ba lém...đã bị gạt bỏ khỏi cuộc làm ăn đang hồi thịnh vượng. Khi tìm đến Năm Cam, dù biết là hạ sách bởi có sẽ rơi vào vòng cương tỏa của ông trùm, nhưng Ba Thế chẳng còn cách nào khác hơn để đối phó với sát thủ Lâm chín ngón danh tiếng như cồn. Năm Cam đi đến nhà Lâm chín ngón-một tiệm thịt chó trên đường 3 tháng 2 , quận 10, vào một buổi tối mát mẻ dễ chịu.
- Thằng Ba Thế ở Cầu Ông Lãnh là bà con thân tình với tôi, mong anh Năm giúp đỡ dùm khi ra Vũng Tàu làm ăn...Năm Cam nói, giọng mềm mỏng.
Lâm chín ngón tái mặt vì tức. Rõ ràng là Ba Thế muốn mượn uy thế của Năm Cam để cạnh tranh với các chủ nhân ông của gã ở khu Vũng Tàu. Thế nhưng, từ cối lời yêu cầu của Năm Cam cũng đồng nghĩa với việc chống lại y. Đối với Năm Cam, Lâm chín ngón vẫn tỏ thái độ kẻ cả xem thường, vì với gã, Năm Cam chỉ là tên cờ bạc chuyên nghiệp, không có thành tích giang hồ nào khã dĩ cho gã phải tôn trọng, Năm Cam cũng thừa hiểu tâm trang ấy của Lâm, nhưng Lâm không thể không biết đến thế lực của Năm Cam, cả về chính quyền lẫn giang hồ. Đùa với Năm Cam, có nghĩa là đùa với lưỡi dao sắc bọc bằng nhung mềm, đứt tay như chơ!
“ Thôi được rồi, Năm Cam cứ yên tâm...nói thằng Thế cứ ra Vũng Tàu làm ăn, tôi sẽ giúp với hết khả năng của tôi!” Lâm bấm bụng trả lời.
Được lời như cởi tất lòng, Ba Thế vội cảm ơn ông trùm rối rít và thu xếp tiền bạc đổ bộ xuống cảng cá Vũng Tàu. Dĩ nhiên, ngoài một món tiền lớn tạ ơn, Ba Thế còn phải cung cấp cho Năm Cam toàn bộ thông tin về cách làm ăn của của bọn giang hồ đang cát cứ ở Vũng Tàu. Lỗ mũi quen đánh hơi tiền của Năm Cam đã lập tức báo cho y biết đây chính là một nơi hái ra của mà y đã thờ ơ không biết đến do thiếu thông tin. Bắt đầu, Năm Cam cho một vài đệ tử ra tham gia vào các cuộc tranh chấp của các phe nhóm ở vùng cảng cá để thu thập thông tin, lót đường cho một cuộc lấn chiếm sẽ nổ ra không lâu...
Chưa kịp hoàn chỉnh kế hoạch đổ bộ ra Vũng Tàu, Năm Cam đã bị bắt.
Giờ đây, nằm trong trại giam ngẫn lại, việc không vội vàng thực hiện kế hoạch ở Vũng Tàu, hoá ra lại là một chuyện may mắn!
Do tranh chấp nội bộ về quyền lợi, Minh Samasa quyết định thanh trừng Lâm chín ngón. Bằng tiền nhiều như rừng, Dũng ba lém tìm Đức Năm Nghệ nhập cuộc, Lâm chín ngón do thân cô thế cô, bị đẩy bật ra khỏi Vũng Tàu. Tiếp tục là tên Ba Vạc, một ông trùm cỡ nhỏ-cũng bị chém te tua cùng đàn em tháo chạy về Sài Gòn. Kẻ thù của kẻ thù là bạn,Ba Vạc và Lâm chín ngón tìm đến nhau để mưu chống lại. Nhờ sự quen biết với Quang Hùng, một nhà báo có tiếng tăm, Lâm đem toàn bộ sự việc trình bày với báo chí. Ba Vạc cũng nhờ một cơ sở đặc tình của công an để giới thiệu gặp Lê Huy Phú-cũng lại là tên hạ nhục Năm Cam bằng loạt bài điều tra đăng trên báo Thanh Niên, Tiền Phong...năm 1995, gã viết báo nghiệp dư này đã lập tức âm thầm điều tra và công bố một loạt bài trên cả 3 tờ báo: Thanh Niên, Công An Nhân Dân và Công An Thành Phố, về hoạt động của giang hồ vùng cảng cá. Dư lậun râm ran dẫn đến việc bộ Công An nhập cuộc. Chuyên án V896 kết thúc với bản án 18 năm cho Minh Samasa, tất cả các đàn em đều thi nhau bóc lịch. Ba Vạc không thoát khỏi tội cũ, ngậm lấy 9 năm tức tửi ở trại Z30D Hàm Tân.
Năm Cam cho rằng, bọn giang hồ Vũng Tàu đã phạm một sai lầm lớn nên đã dẫn đến kết quả thảm hại. Nếu là y, với bàn tay bọc thép nhung, y dư sức hóa giải mọi chống đối của các băng nhóm thù địch mà không gây đánh động đến dư luận. Y nghiên cứu thật kỹ những bài báo viết về bọn Minh Samasa để tìm ra một kế hoạch vẹn toàn cho tương lai. Quyền lợi ở cảng cá Vũng Tàu không thể bỏ qua vì quá lớn, nhưng phải làm sao cho thật an toàn để dành lấy thắng lợi, đó là điều quan tâm suy nghĩ...
Châu Phát Lai em-một ông trùm trẻ tuổi mới nổi lên sau việc đâm chết Đổng Chí Nam-tức Lượm, cháu ruột Đực bà Tiều lừng lẫy một thời, đã nhanh chóng tận dụng cơ hội vắng mặt ông trùm Năm Cam để xây dựng cho mình một vị trí nhật nhì Sài Gòn và một lực lượng tay chân đông đảo không thua kém gì Đại cathay còn sống.
Trước đây, hai anh em Lai anh -Lai em chỉ hưởng được chút danh tiếng của ông anh Quý tử hình để kiếm ăn theo kiểu cò con. Việc làm ăn của Lai em làm lượm ngứa mắt. Đối với Lượm, khu chợ cá Cầu Ông Lãnh và vựa rau cải Cầu Muối, phải là của gã. Loại vô danh tiểu tốt như Lai em không thể thể tồn tại mảnh đất béo bở này. Yû lại vào danh tiếng giang hồ, phần võ nghệ đầy mình, Lượm xúông tận vựa cá gia đình Lai em để đòi thanh toán. Mất mặt ở nơi đông đảo dân có máu mặt, bất chấp nguy hiểm, Lai em thách thức:
- Anh có giỏi thì tôi với anh “ cạnh” tay đôi, có đáng gì đâu mà anh lôi kéo em út, gia đình xúông rần rần thế này, đâu có ngon! Giang hồ cười cho thúi đầu...
- Được, nếu mày muốn cạnh tay đôi tao cũng chiều để mày khỏi cho là ăn hiếp!
Lượm vừa nói vừa vứt gậy sắt xông tới. Gã nghĩ là Lai em không tài nào chịu nổi một cuốc đấu tay không với mình, dẫu sao gã cũng là đai đỏ Thiếu Lâm mà!
Lượm lao đến quật Lai em xuống đất xiết cổ...coi như phần thắng đã thuộc về gã. Trước cặp mắt thảng thốt của bà mẹ Lượm, Lai em rút từ trong mình một lưỡi dao được dấu hết sức khéo léo, vung ngược lên đâm vào ngực Lượm. Nhát đâm chí tử đã làm Lượm chới với rời tay ra khỏi địch thủ rồi ngã luôn xuống đất. Như con thú say máu, Lai em chồm lên ngồi trên bụng kẻ đang ngoắc ngoải toan đâm bồi cho chắc cú. Bà mẹ khốn khổ vội quì thụp xuống lại lấy lại để kẻ đâm lấy con trai mình!
Vụ án được công an quận 1 thụ lý. Hiệp phò mã- với cái tên Hiệp mụn từ những ngày ăn đình ngủ chợ khu cầu Ông Lãnh, vốn giao du rất thân với Lai em đã lập tức dẫn gia đình Lai em đến gặp Năm Cam cầu cứu.
- Thôi được rồi, để tôi cố gắng xem thế nào! Năm Cam nói.
Bà Thiệu- vốn đi lên từ chức chủ tịch phường, sau làm bí thư và cuối cùng làm trưởng phòng thươnh nghiệp quận, là mụ đàn bà hư hỏng khoái đàm đúm ăn chơi đang ngập sâu trong nợ nần. Oâng chồng- một lãnh đạo viện kiểm sát cũng chuẩn bị về hưu do lem nhem, để cứu vợ thoát khỏi bị truy tố, đã nhận lởi giúp đỡ.
Thế là, tội danh cố ý giết người, Lai em đã trở thành kẻ phòng vệ chính đáng và khỏi bị xử án. Bởi thành tích ‘ giết người vẫn chẳng ở tù ngày nào” ,Lai em trở nên một tay anh chị đáng nể số 1 ở khu chợ Cầu Ông Lãnh.
Khi những thông tin về về hoạt động của Lai em đang bành trướng thế lực được Hiệp tâu bày cho bố vợ, y gật gù với vẻ đắc ý rồi chỉ đạo:
- Vậy thì tốt, mày cố gắng giữa quan hệ với Lai em càng sâu đậm càng tốt. Mình có ơn với nó, lo gì nó trở mặt ! Sau này, đỡ phải tốn công dựng cờ ở khu chợ cá!
Một buổi tối tháng 10 năm 1997, sau 30 tháng mất tự do, Năm Cam được báo tin đã có quyết định thả y trong lúc y đang nằm bệnh xá.
- Năm Cam đưa mình số điện thoại, mình gọi gia đình ra đón Năm Cam về! Người báo tin nói. Ngay cho đến lúc rời trại trong trạng thái say khướt trên chiếc xe của Thắng tài dậu để về Hà Nội, Năm Cam vẫn có chút khinh rẻ những kẻ đại diện pháp luật. Đó cũng chính là lý do Năm Cam tin rằng đồng tiền, dù dơ bẩn đến đâu, cũng có sức mạnh vạn năng!
Số tiền được cấp để Năm Cam mua vé máy bay, sinh hoạt dọc đường, đã lọy tỏm vào túi của vị cán bộ có trách nhiệm thông báo lệnh tha y.
- Năm Cam cần gì tiền, để lại sau này cho anh em khác sử dụng nhé? Oâng ta hỏi.
Dĩ nhiên là y gật đầu dù thừa biết “ anh em khác” đó là ai! Với y, số tiền ấy quá nhỏ nhưng quả là lớn lao biết mấy khi làm cho vị cán bộ đáng kính nổi lòng tham, quyết định “ tăn chặn” đút túi làm tiền ăn nhậu. Tồi tệ đến thế là cùng!
Sau khi về đến Hà Nội, trong lúc chờ lên máy bay qui cố hương, Năm Cam tranh thủ để bàn một loạt công việc quan trọng với Thắng tài dậu. Chẳng biết họ bàn những gì mà gương mặt của Thắng cứ hớn hở theo từng lời của ông trùm căn dặn.
Thế là sau 30 tháng giam giữ, nhờ khéo léo vận động và nhờ giữ được im lặng trước các cuộc cật vấn điều tra, ông trùm lại trở về trong vinh quang của người chiến thắng...
Phú, gã nhà báo quèn khốn khổ đã lỡ chọc giận Năm Cam khi viết bài phanh phui y, đã suýt nữa vỡ cả tim khi nhận ra gương mặt của ông trùm đang ngồi sau chiếc Dream II do Dương Minh Ngọc cầm lái lao vun vút trên đường Võ Thị Sáu vào lúc 11 giờ đêm. ....
- Năm Cam về rồi à? Gã hỏi ông bạn cảnh sát hình sự quận Bình Thạnh.
- Ưø ông cẩn thận đi là vừa! Anh chàng cảnh sát hình sự khuyên.
Thế là, gã nhà báo tội nghiệp lập tức cuốn gói rời xa Sài Gòn. Đùa với ai chớ với Năm Cam thì quả là không xong, cẩn tắc vô áy náy mà!
Về đến nhà, Năm Cam lập tức cho đòi vợ chồng Chung Tâm đến gặp mặt. Y không thể quên được lá đơn thưa y chiếm đoạt 200 cây vàng 24K của vợ chồng Chung-Tâm mà y đỗ mồ hôi hột chống đỡ với bọn cảnh sát điều tra Bộ Nội Vụ.
Trúc, người vợ hiền thục năm nào đã vội vàng can thiệp:
- Thôi anh ơi, chuyện cũng dĩ lỡ, bọn nó có năn nỉ nói dùm anh bỏ qua!
Năm Cam cố nén giận dữ để buông ra một câu mang tính bao dung :
- Hai vợ chồng chú hẳn có nỗi khổ tâm, chuyện cũ coi như bỏ, chỉ mong là sau này sống với nhau cho có tình có nghĩa một chút.
Hai vợ chồng Chung Tâm rối rít cám ơn và nguyện sẽ vì “ông anh” lao vào lửa không từ. Họ có biết đâu rằng, với bản tính thâm hiểm, thù dai. Năm Cam đâu thể bỗng chốc bỏ qua tội phản bội tày đình của đàn em. Có điều, với ông trùm, quyền lợi là trên hết. Cặp vợ chồng này còn giá trị sử dụng, y dại gì buông để thiệt thòi cái lớn hơn. Coi như chúng mày thiếu nợ, sẽ có dịp bắt trả lại cả vốn lẫn lời, đi đâu mà vội...
Sau cuộc gặp gỡ với vợ chông Chung –Tâm, Năm Cam đi lại như con thoi để khẳng định lại vai trò ông trùm của mình và nối lại những mối quan hệ thân thiết đã gián đoạn do sự cố 1995. Các quan chức, các nhà báo thân tín, sau sự kiện Năm Cam bị bắt không khai cho ai phải phiền luỵ và kết quả là y về phơi phới, không khởi tố được bất kỳ tội danh nào, đã quá đủ để đảm bảo cho sự an toàn khi giao tiếp, thọ lãnh ân sủng của y. Lần này, họ gần như công khai mối quan hệ với Năm Cam và thậm chí còn đi khoe khoang nữa là khác.
Sáng sớm, gần như thường lệ, một trung niên béo tốt hồng hào luôn đến tập thể dục và đi bộ ở công viên Tao đàn. Oâng ta tập miệt mài dù chỉ với những động tác nhẹ nhàng. Đếh hơn tám giờ, ông “tốt bụng” đến góc công viên mé cổng đường Nguyển Du gọi một ly sinh tố và bấy giờ mới bắt đầu đầu cho một buổi “làm việc”. Những ai đó, có gương mặt không mấy gì tử tế, già có trẻ có, điện thoại đến để xin tiếp kiến. Tất cả mọi sự liên hệ đều chỉ được phép thông qua một người, con rể ông ta. Vâng, chính ông ta là trùm Năm Cam trong dáng vẻ của một ông chủ tiệp tạp hoá hơn là một kẻ nhất hô bá ứng của giới giang hồ Sài Gòn.
- Chú Năm cho phép anh mở lại sòng, lúc này anh gặp khó khăn dữ lắm...Ba Mạnh, tay tổ chức cờ bạc có tiếng từ trước ngày giải phóng mở lời nài nỉ.
- Trời ơi, thì anh Ba muốn chơi cứ chơi, tôi có quyền gì mà cho... Năm Cam vừa giũ chiếc khăn lớn vừa trả lời một cách thờ ơ. Y vốn là một kịch sĩ bẩm sinh nên lập tức giở trò.
- Chú Năm nói vậy chết anh rồi...Không có em hùn vốn, ai dám tới chơi sòng của anh?
- Thôi anh Ba ơi, tôi mới ở tù về tiền bạc đâu mà hùn với hạp? Năm Cam nói.
Ba Mạnh tiếp tục nài nỉ, lão thừa biết nếu không được Năm Cam đồng ý và nhận một phần lợi nhuận từ tiền xâu, sòng bạc của lão không thể tồn tại dù chỉ một ngày!
Tất cả các thông tin ở Sài Gòn về hoạt động của các sòng bạc lớn nhỏ, Năm Cam đều được báo cáo lại đầy đủ từ mạng lưới chỉ điểm làm việc cho y. Có hai cách được Năm Cam tiến hành một lúc để loại “ kẻ không hiểu chuyện” ra khỏi cuộc chơi. Đám đàn em hung hãn của Lủng, đứa con nuôi trung thành, sẽ kiếm chuyện quậy phá cho chính quyền địa phương không thể nhắm mắt làm ngơ. Cùng lúc, thông tin chi tiết về sòng bạc-từ kẻ tổ chức đến các tay con, được Năm Cam trao cho Sáu Ngọc-kẻ bán linh hồn cho quỉ, xử lý một cách “ kiên quyết, triệt để”. Nếu cần, bọn Hoàng Linh, Đoàn Thạch Hãn, Lại Văn Long...luôn nhăm nhe chầu chực, sẽ tương luôn lên báo chí với những câu đại loại “ vì sao chính quyền sở tại không hay biết hoạt động đang diễn ra sờ sờ trước mắt? Phải chăng...” hoặc: “ Để làm trong sạch địa bàn, thiết nghĩ cần phải có những biện pháp...”. Thế là số phận sòng bạc ấy coi như đi toong! Tất nhiên, một vài sòng bạc bị tém dẹp cũng đem đến cho bộ sưu tập bằng khen có công trên mặt trận bảo vệ an ninh tổ quốc của Năm Cam thêm phong phú. Tóm lại, không nên giỡn mặt với ông trùm!
Sau khi nghe Ba Mạnh cam kết sẽ chia phần theo kiểu tứ lục cho mình dù chẳng phải bỏ ra đồng xu teng nào vẫn được coi là có phần hùn lớn nhất, Năm Cam mới ra vẻ đắn đo trước nỗi khổ tâm của ông anh Ba Mạnh để đồng ý.
- Thôi, anh Ba đã nói vậy em cũng hông cản, có điều để cho thuận lợi và an tâm, em sẽ cho thằng Thảo qua giúp anh Ba một tay, vậy nhé?
Đó là kịch, làm sao Ba Mạnh dám không đồng ý? Tuy biết rằng Thảo ma, đệ tử ruột của Năm Cam qua “ giúp” sòng bạc của mình với nhiệm vụ kiểm tra giám sát thu nậhp hằng ngày, nhưng- vậy cũng còn hơn là trái ý ông trùm!
“ Cưng dễ thương quá! Bữa nào cho phép anh mời cưng đi chơi với anh, được không?” giải quyết xong công việc, Năm Cam lập tức quay qua tán tỉnh cô công nhân vệ sinh ở chỗ bán nước giải khát. Cô gái mặt ửng đỏ, tỏ ra lúc túng trước sự tấn công của ông “ tốt bụng”. Liên tục cả tháng nay, ông ta liên tục tặng quà, tiền cho cô với những lời khen đánh đúng vào tâm lý phụ nữ, đã khiến cô không khỏi dao động.
Thói háo sắc của Năm Cam có từ trong máu huyết và tăng dần theo lượng tóc bạc xuất hiện trên đầu. Y thích những đoá hoa hương dồng cỏ nội dù với địa vị ông trùm, quơ đâu cũng đụng phụ nữ...Hà, tên cô gái, được y chấm ngay từ lúc mới vào tập thể dục ở vườn Tao Đàn và hạ quyết tâm bế cô lên giường cho bằng được.
Vài ngày sau, Hà đã đi cùng Năm Cam đến một khách sạn loại sang để “ tâm sự”. Y chỉ mặn mà với cô gái thôi chồng được dăm lần, sau đó lại trở về với gương mặt lạnh lùng coi như giữa họ chưa từng có chuện gì xảy ra. Y giải thích một cách trâng tráo:
- Ồ, hơi đâu mà đeo mang bọn quái quỉ ấy! Cứ xong việc, quẳng cho một ít tiền là xong...Cứ dây dưa, lỡ bà Trúc mà biết thì rối chuyện...Tiền, là tất cả!
Với “ văn phòng làm việc” đặt ngay công viên, mỗi buổi sáng. Năm Cam giải quyết gần như toàn bộ những phi vụ mờ ám và tiếp nhận thông tin của thế giới ngầm, trước khi đi ăn sáng.
Gã nhà báo láu cá Đoàn Thạch Hãn, vốn có cuộc sống về đêm đầy phức tạp sa đọa đến cùng cực, đã tận dụng mối quan hệ với Năm Cam để khai thác vốn tự có và cả tiền bạc của các cô gái làm nghề “má mì” hoặc vũ nữ. Những cô gái thèm biết mặt ông trùm để nhờ vả hoặc dựa hơi lên mặt với đồng nghiệp, sẵn sàng bỏ ra không ít tiền và cũng chấp nhận luôn tấm thân nặng gần một tạ thịt của gã nhà báo đểu cáng nay trèo lên mình, chỉ để có mặt trong buổi ăn sáng thân mật giữa Hãn và Năm Cam.
Cứ thử một má mì không biết điều với Hãn , quên dúi vào tay y một vài vé khi y than thở, cứ sẽ yên chí mà bỏ ra một ít tiền mua báo đọc. Tên của má mì ấy, sẽ được trang trọng đưa vào bài viết với hàng loạt lời lẽ không ra gì! Nếu chi ngọt, chẳng những yên thân mà còn được Hãn khoác cho bộ mặt nhân ái, biết tôn trọng nhân phẩm phụ nữ và có lòng tự trọng cao độ.
Những kiểu làm ăn cò con ấy của Hãn, không phải Năm Cam không biết, nhưng dẫu sao-gã nhà báo thuộc hạ này, vốn rất chịu làm theo yêu cầu của chủ nhân, thế là được! Hãn được Năm Cam chính thức bảo trợ về các mặt đối với giang hồ nhờ vậy...
*
**
- Thằng Tâm cá mới “ mua” được một cái giỏ đựng 180 triệu đồng hồi chiều hôm qua ở xa cảng miền Tây, bọn giang hồ Bình Thạnh nói lại...Còn thằng Tí em mới “ ăn” được ở khách sạn 15 ngàn đô, mấy ngàn yên Nhật, thằng ** lừa mới báo. Thêm nữa, bọn con Sinh đen mới gài thế lột của một thằng Tây hơn chục ngàn đô, trong băng ăm chia không sòng phẳng nên cãi nhau um xùm ở nhà trọ, bà Tư nói lại... Ba tính sao? Hiệp thông báo một loạt thông tin nóng cho ông trùm.
Năm Cam ngồi dựa lưng vào chiếc gối lớn suy nghĩ-mấy hôm trở lại đây, bàn chân của y lại sưng tấy bởi bệnh khớp kinh niên gây đau đớn vô cùng.
Sau hơn nửa giờ suy nghĩ, y gọi Hiệp đến căn dặn một cách kỹ lưỡng...
- Ông già trách chú dữ lắm! Hiệp nói sau khi yên vị. Tâm cá lập tức chột dạ. Gã hiểu, khi “ ông già trách” ắt có chuyện không ổn đối với mình.
- Có chuyện gì vậy anh Hiệp? Tâm cá hấp tấp hỏi.
- Chú không có tiền thì đến chỗ ông già, gia đình coi chú như người nhà, có tiếc gì với chú...Sao chú lại đi làm chuyện bậy bạ cho rách việc? Hiệp nói với vẻ thương hại.
- Tôi có làm gì đâu anh Hiệp? Tâm chống chế.
- Thôi đi...không làm gì sao Phòng lại hỏi ông già xem chú có quan hệ gì không? Hiệp gắt gỏng trong lúc Tâm xuội lơ, nét mặt đầy vẻ căng thẳng. Thấy vậy Hiệp bồi thêm, giọng êm hẳn lại:
- Chú quất một cái giỏ ở xa cảng miền Tây, được một trăm tám chục, đúng không?
Tâm tái mặt, gã du đãng hữu dõng vô mưu lập tức rơi vào thế:
- Ông già biết rồi hả anh Hiệp?
- Chú coi chừng đó, bên Phòng đang tìm bắt chú đó! Hiệp nói giọng tỉnh rụi.
Cuối cùng để mua lấy sự an toàn, Tâm cá voi- một đệ tử đã từng cúc cung tận tuỵ với Năm Cam đành “ nhả” ra hơn trăm triệu đồng. Chẳng những vậy, gã còn phải bày tỏ lòng biết ơn vô hạn với sự cứu giúp của ông trùm và tổ chức một tiệc nhậu linh đình với sứ giả Hiệp cùmg với một lũ lau nhau lóc nhóc gọi là bằng hữu giang hồ!
Đối với Tâm cá voi, kẻ được coi là “đàn em của Năm Cam”-như vậy, còn Tí em, kẻ ngoại đạo vụt được ở khách sạn 15.000USD, 7000 YÊN...Năm Cam còn tàn tệ đến mức bắt Tí em giao nộp lại toàn bộ kèm theo vài chục triệu để “ cậu Năm lo giùm bên Phòng khỏi bắt”!
Sinh đen ỷ lại có mối quan hệ thầy trò với nhân vật có quyền thế nên sổ toẹt vào đề nghị của Hiệp “ giúp đỡ”. Mụ đàn bà không biết trời cao đất dày này đã phải trả giá đắt cho việc coi thường ông trùm. Ngay đêm ấy, đang nằm cạnh gã nhân tình chỉ bằng tuổi con trai mình, Sinh đen bị dựng dậy nghe đọc lệnh bắt giữ khẩn cấp!
Những phi vụ thuộc loại như vậy không phải là “ hủ tiếu xào giờ nào cũng có”. Tuy nhiên với cá tính năng nhặt chặt bị, Năm Cam chẳng bỏ qua dù chỉ là những xu tiền lẻ so với tài sản khổng lồ y đã tích cóp được. Riêng điều này, cỡ Hiệp phò mã, Bảo hoàng tử còn lâu mới học tập nổi “ông già”!
Để tiện việc theo dõi, kiểm soát hoạt động của các sòng bạc , trường gà ở khu vực Thủ Đức,Biên Hoà...Năm Cam dồn một ít vốn liếng lên Thủ Đức mở một nhà hàng lấy tên là Tây Đô giao cho một cô nhân tình tự xưng là vợ bé của Năm Cam tên Thảo làm chủ.
Sòng bạc Lai điêu, một mục tiêu thèm muốn từ lâu của Năm Cam hoạt động có phần rộn rịp do được sự đỡ đầu không ít quan chức địa phương. Lai điêu, vốn là môt thương binh ở chiến trường Kampouchia, về sinh sống ở Biên Hoà. Với mác thương binh, gã mở một sòng hoạt động ngày đêm với các con bạc tụ hội về từ các tỉnh giáp ranh.
Có lần Phòng cảnh sát Hình Sự tỉnh Đồng Nai tổ chức tấn công vào sòng bạc của gã thương binh liều mạng này để bắt quả tang. Gã kịp thời tẩu tán và dùng súng khống chế số trinh sát đang làm nhiệm vụ. Nổi máu ngông cuồng, gã buộc các trinh sát phải đi ra khỏi nhà gã bằng cách “ vào cách nào, ra cách ấy!”. Thế là, trước mũi súng khống chế đang nằm trong tay một kẻ điên rồ, các trinh sát ngậm đắng nuốt cay, trèo ra khỏi nhà Lai điêu bằng lối hàng rào!
Vì việc này, Lai điêu bị mời đến cơ quan điều tra và thu mất khẩu súng chiến lợi phẩm Kampouchia, với lý do thương binh có công, gã thoát khỏi sự truy tố.
Tự đắc với thành tích, Lai điêu càng lúc càng ngông cuồng hơn. Cuối cùng, lần thứ hai bẫy sập...Gã lao lại chiếc tủ có để vũ khí khi các chiến sĩ công an ập vào sòng bạc. Một nữ chiến sĩ trinh sát giả làm con bạc đã kịp thời chặn đứng hành vi của gã và lập tức Lai điêu bị còng chặt giải ra xe cùng các con bạc. Trong số người bị bắt, có hai nhân vật do Năm Cam cài cắm vào để theo dõi Lai điêu là Lý Đôi và Thảo vợ bé của y.
Nhận được tin, Năm Cam lập tức tìm lên Biên Hòa. Hơn tuần lễ sau, Thảo được tha về và Năm Cam đích thân đến đón. Dĩ nhiên, số tiền hao tốn không ít nhưng chẳng sao, mỹ nhân thì tiền bạc nào sánh được?
Minh Bu-gã nhân tình năm nào của Hà trề nay đã có với thị hai đứa con, ngoài Dũng liều và Trang chùa là con riêng của Hà trề với Luông điếc, được giao nhiệm vụ khi tới sòng bạc của Huỳnh Tỳ-Bảy Xi để thu thập tin tức! Sau một thời gian ngắn, nhận thấy đủ cơ sở để dọn dẹp cái sòng bạc không biết tôn ti trật tự này, Năm Cam gọi điện đến ông em đầy quyền lực đã được thăng tiến nhờ công của y vận động hành lang:
- Chú cứ thế mà làm, bọn này láo lắm ...Mọi chi tiết anh sẽ cho người cung cấp!
Thế là một loạt “đối thủ” trong đó có cả ông anh rể tội nghiệp của Năm Cam dắt díu nhau vào trại giam với mức án chỉ mới nghe qua cũng phải chóng mặt.
Để trả công cho Minh Bu, Năm Cam cho phép gã được vinh hạnh đứng vào hàng ngũ các cận thần của ông trùm trong tập đoàn cờ bạc đang ăn nên làm ra...
Thu Hà, với mối giao du từ lúc ông trùm còn hàn vi và luôn luôn tỏ ra trung thành mẫn cán kể cả giai đoạn sa cơ của Năm Cam được y trao cho miếng béo bở nhứt trong hệ thống cờ bạc: Hàng Xáo. Thay cho Điệu, vợ Thọ đại úy tạm rút lui sau lá đơn thưa của Phú Nẫu năm 1995, Hà trề bắt đầu hoạt động cầm cố cho vay lãi nặng một cách tưng bừng tở mở...
Tất nhiên, do quá hiểu tính ông trùm, Hà trề luôn luôn dành phần chia chác lớn nhất cho ông trùm mà không đòi hỏi bất kỳ một ân điển biệt lệ nào của y.
Hàng loạt hoạt động trở cờ. Từ hoạt động lén lút vô tổ chức, nay đều quy thuận dưới sự bảo bọc che chỡ của Năm Cam. Tình hình các sòng bạc coi như thâu tóm về một mối. Năm Cam bắt đầu lộ tính cách gia trưởng, độc quyền và tham lam vô hạn độ. Dù vậy, cũng chẳng ai dám phản ứng. Với Năm Cam, chỉ có hai loại người tồn tại trong con mắt của y: một là những kẻ quyền thế mà y sẵn sàng mọp mình trải thảm để mưu cầu sự giúp đỡ chiếu cố. Loại người thứ hai là những kẻ phục tùng y vô điều kiện, xem y như một Hoàng đế thời La Mã cổ đại, đặt sinh mệnh, tài sản và cả danh dự cá nhân vào bàn tay y thao túng. Với loại người này, Năm Cam sử dụng họ như những múi chanh, còn nước còn vắt...Tất tần tật những ai không lọt vào hai loại người kể trên, Năm Cam đều coi là kẻ địch, cần vô hiệu hoá hoặc thậm chí triệt tiêu!
Tuấn tăng, kẻ qua mặt Năm Cam năm 1995, lợi dụng cơ hội vắng ông trùm tha ồ làm mưa làm gió trong lĩnh vực cờ bạc ở miền Nam, đã nhanh chóng nhận ra sự cần thiết phải quy thuận ông trùm. Gã và cô vợ Hà béo lập tức tìm đến Năm Cam để nài nỉ được thu dụng. Dĩ nhiên, hễ có mặt một phụ nữ xinh đẹp lại khéo ăn nói, Năm Cam có thể làm sao không đồng ý?
Nhưng cũng qua Tuấn tăng, Năm Cam cũng biết thêm một cô vợ bé của gã kỳ bẽo Hà Nội, đó là Thuỷ té. Cô gái này lập tức buộc Năm Cam phải quan tâm đặc biệt!
Thủy té xinh đẹp như một diễn viên điện ảnh và thật khéo mồi chài. Tuy nhiên, với ai thì Năm Cam quyết không thể không lôi kéo lên giường “tâm sự”. Đối với Thuỷ té thì không! Cô gái này có một tầm quan trọng khác mà Thành Chân đã báo cho ông trùm biết trước khi sang Anh quốc sinh sống cùng vợ.
Vợ chồng Vân-Ly nổi tiếng Hải Phòng là trai tài gái sắc. Sau khi quyết tâm cưới được Vân, ông con của một lãnh đạo cao cấp thành phố Hải Phòng đã đưa vợ vào Nam sinh sống. Họ mua một căn nhà mặt tiền trên đường Lê Thị Riêng để mở cửa hàng buôn bán đồ lót phụ nữ. Chẳng hiểu ma xui quỉ khiến thế nào, Vân-Ly lao vào mua bán heroin. Cả hai vợ chồng sa lưới pháp luật và thụ án tại trại Thủ Đức Z30D. Cô con gái riêng của Vân theo Thành Chân đến thăm bố mẹ ở trại và lọt vào tầm ngắm của Trịnh Nhu-trưởng trại. Trẻ trung, xinh đẹp và đầy hấp dẫn dục tính, cô gái đã thực sự hớp hồn ông trưởng trại nổi danh hào phóng...
Với sự giúp đỡ của Thành Chân, Trịnh Nhu đã toại nguyện. Kết quả của mối quan hệ đồi bại ấy là một giọt máu của Trịnh Nhu đã tượng hình trong bụng cô gái trẻ con.
Trịnh Nhu cũng làm tròn bổn phận của một đấng nam nhi với một đứa con rơi và bà mẹ trẻ nhưng dẫu sao,ông ta cũng có phần lo lắng sẽ có ngày vở lở tiêu ma toàn bộ sự nghiệp đang ngày càng chói sáng. Cô gái ấy, chính là Thuỷ té!
Vốn là kẻ mưu trí, từng trải, Năm Cam hiểu ngay phải dùng Thuỷ té vào việc gì trên bàn cờ quền lực của mình. Y vờ như không biết mọi chuyện để tiếp cận Thuỷ té một cách hết sức vô tư như “bố” với “con”...
Bằng thủ đoạn của một tay cờ bạc chyên nghiệp, Năm Cam đánh động cho Trịnh Nhu hiểu rằng y đã nắm được tất cả sự việc. Thế là một buổi tối, Trịnh Nhu điện thoại cho Năm Cam-bằng cách nào đó ông ta có được số điện thoại của Năm Cam, hẹn ra nhà hàng Maxim để “ có chút công việc cần bàn”. Năm Cam hiểu ngay lý do của cuộc hẹn vội nhận lời mời với ông cục phó đầy quyền thế.
- Năm Cam giúp cô ấy cũng là giúp mình...Trịnh Nhu nói.
Năm Cam xua tay, tỏ ra chỉ là “ chuyện vặt”. Oâng trùm nói nhỏ:
- Anh cứ yên tâm, không biết thì thôi...còn bây giờ coi như tôi có trách nhiệm phải chu toàn cho cô ấy, anh là người ơm của tôi mà!
Thế là, sau cuộc thỏa thuận ngầm bên ly Hennessy sóng sánh, Năm Cam nhận lời cho Thuỷ té được phép hùn vốn chia lãi của một sòng bài lớn hầu có phương tiện nuôi con... Trịnh Nhu mừng rỡ cám ơn rối rít. Thực ra, kẻ đáng mừng trong việc này chính là Năm Cam mới đúng. Xem như từ nay, vấn đề trường trại lo lắng cho lũ đàn em lúc nào cũng chực đưa vào chốn tù tội, đã được giải quyết rốt ráo. Quyền lực của một ông cục Phó, đủ cho Năm Cam có thể vỗ vai một ai đó đang lo lắng bởi bản án tù nặng nề để nói với giọng kẻ cả:
- Chú yên trí, mọi chuyện anh sẽ lo ...đâu vào đấy!
Sòng bạc, chỗ kiếm ăn chủ yếu của Năm Cam, đã trở nên một lĩnh vực không một ai đứng ra thâu tóm. Như thời loạn thập nhị sứ quân, sòng bạc lớn nhỏ mọc lên như nấm và rối tung đến độ không phải trong cuộc cũng khó biết ai vào với ai!
Trại hòm Phúc Lộc Thọ nằm trên đường Hoàng Diệu quận 4, trở thành nơi che đậy hoạt động sòng bạc lớn của Lủng-đứa con hiếu thảo của ba má giang hồ Nguyệt, hợp tác cùng Thọ đại uý-cháu ruột Năm Cam, và hàng loạt tên tuổi của giang hồ quận 4 bắt đầu qui tụ về dưới trướng Lủng-một ngọn cờ mới dựng.
Sòng tài xỉu ở hẻm 72 Xô Viết Nghệ Tĩnh, cơ đồ năm xưa của Luông điếc, rơi vào tay Hà trề, con vợ trắc nết cùng gã nhân tình bảnh trai Minh Bu. Cũng ở sòng này, một cuộc thanh toán nổi cộm đã xảy ra năm 1996. Phước cò, Hoàng bộ đội qui tụ một số đông đảo giang hồ phường 22 quận Bình Thạnh quyết tâm “ giở tụ” sòng bạc của gia đình Thu Hà. Thấy yếu thế, Hà trề bèn viện trợ bọn sát thủ chuyên nghiệp qua tiếp ứng. Theo cú điện thoại điều động của Hà trề, bọn Tâm cá voi, Hiệp đen, Nam hề, Út dẹp...đem vũ khí đến toan mở trận càng quét vào cứ điểm lô đất đỏ của địch thủ. Cũng chẳng vừa, bọn Phước cò, Hoàng bộ đội...làm hàng loạt “bom xăng” để chống trả. Cũng may, do thông tin bị rò rỉ, chính quyền can thiệp kịp thời. Nếu không, toàn bộ khu vực ổ chuột hơn ngàn ngôi nhà sẽ bị thiêu rụi! Sau cuộc đụng độ không thành, cả hai phe đều bị truy nã gắt gao. Để sòng bạc có thể yên thân hoạt động, Thu Hà đành ngậm ngùi để đức con trai dữ dằn của mình- Dũng liều, khăn gói đi vào trường cưỡng bức lao động.
Kim Anh, người đàn bà đầy tai tiếng-vốn xuất thân từ vai trò nhân tình của ông trùm cũng không bỏ qua cớ hội tổ chức sòng bạc. Để tăng thêm thanh thế, Kim Anh lôi kéo thêm tay giang hồ mới nổi nhưng hết sức liều lĩnh là Bình Kiểm về làm trợ thủ. Kim Anh cho Bình Kiểm lấy em gái mình là Lan làm vợ để thắt chặt thêm mối quan hệ làm ăn và riêng thị, ngay lập tức cặp bồ với Bình râu em ruột của võ sư Nguyễn Văn Vạn, vốn bảo vệ nhà hàng Cam cho ông trùm.
Những sòng nhỏ mang tính cò con mọc lên như cỏ dại và lhông thể đếm xuể. Có điều, do mối quan hệ hoặc chưa được biết thiết lập đều khắp hoặc do con lỏng lẻo nên việc bị bắt xảy ra như cơm bữa! Quy luật tất yếu của Đời mà!
Lúc bấy giờ, một cao thủ cờ bạc đất Hà Nội đã tìm thấy thời cơ “ vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm” nên lập tức đổ bộ vào Sài Thành, đó là Tuấn Tăng.
Tuấn tăng vào Sài Gòn với sự yểm trợ của Thành Chân một cách kín đáo, nhanh chóng mở rộng mối quan hệ giao du với hàng loạt anh chị cộm cán, Bắc cũng như Nam.
Thành đô la, Lý đôi...đang bơ vơ do mất chủ tướng, đã lập tức tìm đến hợp tác với Tuấn tăng, để gầy lên một sòng xóc dĩa ở khu vực Châu Thới- Đồng Nai. Để có thể tồn tại dù bất hợp pháp, Tuấn tăng cho người liên hệ với Trịnh Xuân Hoàng, tức Hoàng lựu đạn, một tên kiểm lâm Sông Bé, giàu sụ do ăn hối lộ và buôn gỗ lậu, nhưng thích giương danh trong giới giang hồ thị phi, như một thủ lĩnh đại ca.
Lời hứa chung chi cho mỗi ngày 10 triệu đồng trọn gói cho Hoàng “ làm việc” với các quan hệ hữu hảo hoá ra chỉ là lời nói gió bay. Hoàng tức giận bèn đích thân dắt đàn em mang súng ống, mã tấu xuống tận nơi “ hỏi cho ra lẽ”. Sau khi phá tan hoang sòng sóc dĩa của Tuấn tăng. Hoàng ra tối hậu thư:
- Biết điều quan chiều, không biết điều như diều đứt dây!
Sau khi lời cam kết thực hiện một cách sòng phẳng, sòng sóc dĩa lại hoạt động theo kiểu giáp ranh giữa tỉnh Sông Bé và Đồng Nai. Ơû đâu sóng gió thì tìm sang nơi biển lặng. Lẽ ra sòng sẽ hoạt động dài lâu nếu như Hoàng lựu đạn không phạm phải một sai lầm chết người. Trong một buổi nhậu tuý luý càn khôn, Hoang đã đòi nện Hoàng Mai một quan chức cao cấp của công an tỉnh. Ít lâu sau, công an tỉnh phối hợp cùng Bộ Nội Vụ dùng xe tải, giả như khai thác đá ở hầm Châu Thới, bất ngờ xông ra tóm sạch từ người tổ chức đến kẻ chơi bạc.
Hoàng vận dụng toàn bộ sự quen biết để cầu cứu. Cuối cùng, dù mang đến 2 tội danh, Hoàng bị xử 3 năm, nhưng lại là án...treo! Nghe đâu, tốn cả trăm cây vàng.
Tất cả những biến động của giới giang hồ Sài Gòn được Hiệp phò mã tâu lại Năm Cam một cách rõ ràng cặn kẻ. Oâng trùm-dù giờ đây mang trên vai quyết định cải tạo và chỉ là một phạm nhân giữ thư viện trại Thanh Hà, đã trầm ngâm suy nghĩ để dặn dò con rể:
- Mày cố gắng thu thập thông tin vàng nhiều càng tốt, chỗ nào mù mờ có thể cài cắm người của mình vào, hao tốn bao nhiêu cũng được, miễn là nắm cho thật chắc để dùng về việc sau này! Chậm mà chắc, tốt hơn hấp tấp mà hư bột hư đường...
Và ngay từ lúc còn ở trại giam, tận dụng thời giờ rảnh rỗi, ông trùm đã nghiền ngẫm một kế hoạch giành lại những gì đã mất!
Thời gian sau, do biết tiêu pha đúng chỗ. Năm Cam sống ở trại giam còn sướng hơn nột cán bộ có chức quyền đang sống ở bên ngoài xã hội. Vợ y, nhân tình và cả Kim Anh, đều đã từng có dịp ngủ lại với y hệt như vợ chồng mới cưới trong tuần trăng mật muốn thay đỗi cho thêm bối cảnh cho thêm lãng mạn...
Một vụ án lớn xảy ra năm 96-97, đã thu hút sự chú ý của Năm Cam vì y có đôi chút dính líu đến việc này từ những năm tháng đầu tiên nhưng chưa sâu đậm.
Năm 1992, thông qua một người quen biết, Nguyễn Hữu Thế Trạch-thường được gọi là Ba Thế ( không phải Ba Thế của băng Đại cathay) vốn là một chủ vựa cá chợ Cầu Ông Lãnh để gặp Năm Cam để xin y ra tay tế độ.
Vũng Tàu, một nơi được biết đến như một khu du lịch tắm biển lý tưởng nhứt Việt Nam, lại là một mỏ vàng gây ra nhiều tranh chấp của các anh hùng hảo hán. Phát xuất những cuộc tranh hùng đều là do các cảng cá ở cả Vũng Tàu lẫn Long Hải. Nguồn lợi mua bán thủy hải sản lên đến mức khó ai tránh nổi sự thèm muốn độc bá. Cứ thử nghĩ, 1kg tôm đánh bắt từ khơi xa về cập bến có giá chao đảo từ hơn ba chục ngàn đến năm mươi lăm ngàn đồng. Qua tay thương lái, có lúc đưa vào những công ty chế biến giá có lúc vượt trần lên đến 120.000 đồng! Trung bình, 6 cảng cá đem đến cho giới thương lái từ một đến trên hai tỷ đồng lãi ròng.
Tập đoàn Dũng ba lém, Sáu Hào, Hùng râu...đã thuê tên giang hồ Minh Samasa để thâu tóm toàn bộ quyền lợi ở cảng cá. Tất nhiên đã xảy ra không ít vụ đụng độ đẫm máu mà phần thua thiệt luôn thuộc về các ngư dân hiền lành chân chất. Để loại đi những đối thủ cạnh tranh có máu mặt, Minh Samasa bàn với các thương lái tìm một con hổ thật dữ dằn về trợ lực.
Lâm chín ngón, đang nhàm chán sống với cuộc đời một ông chủ thịt chó, khi nhận được lời đề nghị, lập tức thu xếp ra Vũng Tàu.
Gã giang hồ đầy thành tích năm xưa, giờ đây cũng đỗi đời. Lâm được Minh trọng vọng và được chăm sóc một cách đặc biệt. Tiền, rượu và gái, được cung cấp một cách phủ phê. Đỗi lại, chỉ với giọng nói lạnh như băng và tia nìn đầy sát khí của Lâm cộng thêm những huyền thoại về gã, đủ để bọn Dũng ba lém, Minh Samasa và các cộng sự đè bẹp các đối thủ toan chiếm lại mọi quyền lợi bằng những cuộc thanh toán dữ dội.
Ba Thế, do không thuận thảo với băng Hùng Râu, Sáu Hòa, Dũng ba lém...đã bị gạt bỏ khỏi cuộc làm ăn đang hồi thịnh vượng. Khi tìm đến Năm Cam, dù biết là hạ sách bởi có sẽ rơi vào vòng cương tỏa của ông trùm, nhưng Ba Thế chẳng còn cách nào khác hơn để đối phó với sát thủ Lâm chín ngón danh tiếng như cồn. Năm Cam đi đến nhà Lâm chín ngón-một tiệm thịt chó trên đường 3 tháng 2 , quận 10, vào một buổi tối mát mẻ dễ chịu.
- Thằng Ba Thế ở Cầu Ông Lãnh là bà con thân tình với tôi, mong anh Năm giúp đỡ dùm khi ra Vũng Tàu làm ăn...Năm Cam nói, giọng mềm mỏng.
Lâm chín ngón tái mặt vì tức. Rõ ràng là Ba Thế muốn mượn uy thế của Năm Cam để cạnh tranh với các chủ nhân ông của gã ở khu Vũng Tàu. Thế nhưng, từ cối lời yêu cầu của Năm Cam cũng đồng nghĩa với việc chống lại y. Đối với Năm Cam, Lâm chín ngón vẫn tỏ thái độ kẻ cả xem thường, vì với gã, Năm Cam chỉ là tên cờ bạc chuyên nghiệp, không có thành tích giang hồ nào khã dĩ cho gã phải tôn trọng, Năm Cam cũng thừa hiểu tâm trang ấy của Lâm, nhưng Lâm không thể không biết đến thế lực của Năm Cam, cả về chính quyền lẫn giang hồ. Đùa với Năm Cam, có nghĩa là đùa với lưỡi dao sắc bọc bằng nhung mềm, đứt tay như chơ!
“ Thôi được rồi, Năm Cam cứ yên tâm...nói thằng Thế cứ ra Vũng Tàu làm ăn, tôi sẽ giúp với hết khả năng của tôi!” Lâm bấm bụng trả lời.
Được lời như cởi tất lòng, Ba Thế vội cảm ơn ông trùm rối rít và thu xếp tiền bạc đổ bộ xuống cảng cá Vũng Tàu. Dĩ nhiên, ngoài một món tiền lớn tạ ơn, Ba Thế còn phải cung cấp cho Năm Cam toàn bộ thông tin về cách làm ăn của của bọn giang hồ đang cát cứ ở Vũng Tàu. Lỗ mũi quen đánh hơi tiền của Năm Cam đã lập tức báo cho y biết đây chính là một nơi hái ra của mà y đã thờ ơ không biết đến do thiếu thông tin. Bắt đầu, Năm Cam cho một vài đệ tử ra tham gia vào các cuộc tranh chấp của các phe nhóm ở vùng cảng cá để thu thập thông tin, lót đường cho một cuộc lấn chiếm sẽ nổ ra không lâu...
Chưa kịp hoàn chỉnh kế hoạch đổ bộ ra Vũng Tàu, Năm Cam đã bị bắt.
Giờ đây, nằm trong trại giam ngẫn lại, việc không vội vàng thực hiện kế hoạch ở Vũng Tàu, hoá ra lại là một chuyện may mắn!
Do tranh chấp nội bộ về quyền lợi, Minh Samasa quyết định thanh trừng Lâm chín ngón. Bằng tiền nhiều như rừng, Dũng ba lém tìm Đức Năm Nghệ nhập cuộc, Lâm chín ngón do thân cô thế cô, bị đẩy bật ra khỏi Vũng Tàu. Tiếp tục là tên Ba Vạc, một ông trùm cỡ nhỏ-cũng bị chém te tua cùng đàn em tháo chạy về Sài Gòn. Kẻ thù của kẻ thù là bạn,Ba Vạc và Lâm chín ngón tìm đến nhau để mưu chống lại. Nhờ sự quen biết với Quang Hùng, một nhà báo có tiếng tăm, Lâm đem toàn bộ sự việc trình bày với báo chí. Ba Vạc cũng nhờ một cơ sở đặc tình của công an để giới thiệu gặp Lê Huy Phú-cũng lại là tên hạ nhục Năm Cam bằng loạt bài điều tra đăng trên báo Thanh Niên, Tiền Phong...năm 1995, gã viết báo nghiệp dư này đã lập tức âm thầm điều tra và công bố một loạt bài trên cả 3 tờ báo: Thanh Niên, Công An Nhân Dân và Công An Thành Phố, về hoạt động của giang hồ vùng cảng cá. Dư lậun râm ran dẫn đến việc bộ Công An nhập cuộc. Chuyên án V896 kết thúc với bản án 18 năm cho Minh Samasa, tất cả các đàn em đều thi nhau bóc lịch. Ba Vạc không thoát khỏi tội cũ, ngậm lấy 9 năm tức tửi ở trại Z30D Hàm Tân.
Năm Cam cho rằng, bọn giang hồ Vũng Tàu đã phạm một sai lầm lớn nên đã dẫn đến kết quả thảm hại. Nếu là y, với bàn tay bọc thép nhung, y dư sức hóa giải mọi chống đối của các băng nhóm thù địch mà không gây đánh động đến dư luận. Y nghiên cứu thật kỹ những bài báo viết về bọn Minh Samasa để tìm ra một kế hoạch vẹn toàn cho tương lai. Quyền lợi ở cảng cá Vũng Tàu không thể bỏ qua vì quá lớn, nhưng phải làm sao cho thật an toàn để dành lấy thắng lợi, đó là điều quan tâm suy nghĩ...
Châu Phát Lai em-một ông trùm trẻ tuổi mới nổi lên sau việc đâm chết Đổng Chí Nam-tức Lượm, cháu ruột Đực bà Tiều lừng lẫy một thời, đã nhanh chóng tận dụng cơ hội vắng mặt ông trùm Năm Cam để xây dựng cho mình một vị trí nhật nhì Sài Gòn và một lực lượng tay chân đông đảo không thua kém gì Đại cathay còn sống.
Trước đây, hai anh em Lai anh -Lai em chỉ hưởng được chút danh tiếng của ông anh Quý tử hình để kiếm ăn theo kiểu cò con. Việc làm ăn của Lai em làm lượm ngứa mắt. Đối với Lượm, khu chợ cá Cầu Ông Lãnh và vựa rau cải Cầu Muối, phải là của gã. Loại vô danh tiểu tốt như Lai em không thể thể tồn tại mảnh đất béo bở này. Yû lại vào danh tiếng giang hồ, phần võ nghệ đầy mình, Lượm xúông tận vựa cá gia đình Lai em để đòi thanh toán. Mất mặt ở nơi đông đảo dân có máu mặt, bất chấp nguy hiểm, Lai em thách thức:
- Anh có giỏi thì tôi với anh “ cạnh” tay đôi, có đáng gì đâu mà anh lôi kéo em út, gia đình xúông rần rần thế này, đâu có ngon! Giang hồ cười cho thúi đầu...
- Được, nếu mày muốn cạnh tay đôi tao cũng chiều để mày khỏi cho là ăn hiếp!
Lượm vừa nói vừa vứt gậy sắt xông tới. Gã nghĩ là Lai em không tài nào chịu nổi một cuốc đấu tay không với mình, dẫu sao gã cũng là đai đỏ Thiếu Lâm mà!
Lượm lao đến quật Lai em xuống đất xiết cổ...coi như phần thắng đã thuộc về gã. Trước cặp mắt thảng thốt của bà mẹ Lượm, Lai em rút từ trong mình một lưỡi dao được dấu hết sức khéo léo, vung ngược lên đâm vào ngực Lượm. Nhát đâm chí tử đã làm Lượm chới với rời tay ra khỏi địch thủ rồi ngã luôn xuống đất. Như con thú say máu, Lai em chồm lên ngồi trên bụng kẻ đang ngoắc ngoải toan đâm bồi cho chắc cú. Bà mẹ khốn khổ vội quì thụp xuống lại lấy lại để kẻ đâm lấy con trai mình!
Vụ án được công an quận 1 thụ lý. Hiệp phò mã- với cái tên Hiệp mụn từ những ngày ăn đình ngủ chợ khu cầu Ông Lãnh, vốn giao du rất thân với Lai em đã lập tức dẫn gia đình Lai em đến gặp Năm Cam cầu cứu.
- Thôi được rồi, để tôi cố gắng xem thế nào! Năm Cam nói.
Bà Thiệu- vốn đi lên từ chức chủ tịch phường, sau làm bí thư và cuối cùng làm trưởng phòng thươnh nghiệp quận, là mụ đàn bà hư hỏng khoái đàm đúm ăn chơi đang ngập sâu trong nợ nần. Oâng chồng- một lãnh đạo viện kiểm sát cũng chuẩn bị về hưu do lem nhem, để cứu vợ thoát khỏi bị truy tố, đã nhận lởi giúp đỡ.
Thế là, tội danh cố ý giết người, Lai em đã trở thành kẻ phòng vệ chính đáng và khỏi bị xử án. Bởi thành tích ‘ giết người vẫn chẳng ở tù ngày nào” ,Lai em trở nên một tay anh chị đáng nể số 1 ở khu chợ Cầu Ông Lãnh.
Khi những thông tin về về hoạt động của Lai em đang bành trướng thế lực được Hiệp tâu bày cho bố vợ, y gật gù với vẻ đắc ý rồi chỉ đạo:
- Vậy thì tốt, mày cố gắng giữa quan hệ với Lai em càng sâu đậm càng tốt. Mình có ơn với nó, lo gì nó trở mặt ! Sau này, đỡ phải tốn công dựng cờ ở khu chợ cá!
Một buổi tối tháng 10 năm 1997, sau 30 tháng mất tự do, Năm Cam được báo tin đã có quyết định thả y trong lúc y đang nằm bệnh xá.
- Năm Cam đưa mình số điện thoại, mình gọi gia đình ra đón Năm Cam về! Người báo tin nói. Ngay cho đến lúc rời trại trong trạng thái say khướt trên chiếc xe của Thắng tài dậu để về Hà Nội, Năm Cam vẫn có chút khinh rẻ những kẻ đại diện pháp luật. Đó cũng chính là lý do Năm Cam tin rằng đồng tiền, dù dơ bẩn đến đâu, cũng có sức mạnh vạn năng!
Số tiền được cấp để Năm Cam mua vé máy bay, sinh hoạt dọc đường, đã lọy tỏm vào túi của vị cán bộ có trách nhiệm thông báo lệnh tha y.
- Năm Cam cần gì tiền, để lại sau này cho anh em khác sử dụng nhé? Oâng ta hỏi.
Dĩ nhiên là y gật đầu dù thừa biết “ anh em khác” đó là ai! Với y, số tiền ấy quá nhỏ nhưng quả là lớn lao biết mấy khi làm cho vị cán bộ đáng kính nổi lòng tham, quyết định “ tăn chặn” đút túi làm tiền ăn nhậu. Tồi tệ đến thế là cùng!
Sau khi về đến Hà Nội, trong lúc chờ lên máy bay qui cố hương, Năm Cam tranh thủ để bàn một loạt công việc quan trọng với Thắng tài dậu. Chẳng biết họ bàn những gì mà gương mặt của Thắng cứ hớn hở theo từng lời của ông trùm căn dặn.
Thế là sau 30 tháng giam giữ, nhờ khéo léo vận động và nhờ giữ được im lặng trước các cuộc cật vấn điều tra, ông trùm lại trở về trong vinh quang của người chiến thắng...
Phú, gã nhà báo quèn khốn khổ đã lỡ chọc giận Năm Cam khi viết bài phanh phui y, đã suýt nữa vỡ cả tim khi nhận ra gương mặt của ông trùm đang ngồi sau chiếc Dream II do Dương Minh Ngọc cầm lái lao vun vút trên đường Võ Thị Sáu vào lúc 11 giờ đêm. ....
- Năm Cam về rồi à? Gã hỏi ông bạn cảnh sát hình sự quận Bình Thạnh.
- Ưø ông cẩn thận đi là vừa! Anh chàng cảnh sát hình sự khuyên.
Thế là, gã nhà báo tội nghiệp lập tức cuốn gói rời xa Sài Gòn. Đùa với ai chớ với Năm Cam thì quả là không xong, cẩn tắc vô áy náy mà!
Về đến nhà, Năm Cam lập tức cho đòi vợ chồng Chung Tâm đến gặp mặt. Y không thể quên được lá đơn thưa y chiếm đoạt 200 cây vàng 24K của vợ chồng Chung-Tâm mà y đỗ mồ hôi hột chống đỡ với bọn cảnh sát điều tra Bộ Nội Vụ.
Trúc, người vợ hiền thục năm nào đã vội vàng can thiệp:
- Thôi anh ơi, chuyện cũng dĩ lỡ, bọn nó có năn nỉ nói dùm anh bỏ qua!
Năm Cam cố nén giận dữ để buông ra một câu mang tính bao dung :
- Hai vợ chồng chú hẳn có nỗi khổ tâm, chuyện cũ coi như bỏ, chỉ mong là sau này sống với nhau cho có tình có nghĩa một chút.
Hai vợ chồng Chung Tâm rối rít cám ơn và nguyện sẽ vì “ông anh” lao vào lửa không từ. Họ có biết đâu rằng, với bản tính thâm hiểm, thù dai. Năm Cam đâu thể bỗng chốc bỏ qua tội phản bội tày đình của đàn em. Có điều, với ông trùm, quyền lợi là trên hết. Cặp vợ chồng này còn giá trị sử dụng, y dại gì buông để thiệt thòi cái lớn hơn. Coi như chúng mày thiếu nợ, sẽ có dịp bắt trả lại cả vốn lẫn lời, đi đâu mà vội...
Sau cuộc gặp gỡ với vợ chông Chung –Tâm, Năm Cam đi lại như con thoi để khẳng định lại vai trò ông trùm của mình và nối lại những mối quan hệ thân thiết đã gián đoạn do sự cố 1995. Các quan chức, các nhà báo thân tín, sau sự kiện Năm Cam bị bắt không khai cho ai phải phiền luỵ và kết quả là y về phơi phới, không khởi tố được bất kỳ tội danh nào, đã quá đủ để đảm bảo cho sự an toàn khi giao tiếp, thọ lãnh ân sủng của y. Lần này, họ gần như công khai mối quan hệ với Năm Cam và thậm chí còn đi khoe khoang nữa là khác.
Sáng sớm, gần như thường lệ, một trung niên béo tốt hồng hào luôn đến tập thể dục và đi bộ ở công viên Tao đàn. Oâng ta tập miệt mài dù chỉ với những động tác nhẹ nhàng. Đếh hơn tám giờ, ông “tốt bụng” đến góc công viên mé cổng đường Nguyển Du gọi một ly sinh tố và bấy giờ mới bắt đầu đầu cho một buổi “làm việc”. Những ai đó, có gương mặt không mấy gì tử tế, già có trẻ có, điện thoại đến để xin tiếp kiến. Tất cả mọi sự liên hệ đều chỉ được phép thông qua một người, con rể ông ta. Vâng, chính ông ta là trùm Năm Cam trong dáng vẻ của một ông chủ tiệp tạp hoá hơn là một kẻ nhất hô bá ứng của giới giang hồ Sài Gòn.
- Chú Năm cho phép anh mở lại sòng, lúc này anh gặp khó khăn dữ lắm...Ba Mạnh, tay tổ chức cờ bạc có tiếng từ trước ngày giải phóng mở lời nài nỉ.
- Trời ơi, thì anh Ba muốn chơi cứ chơi, tôi có quyền gì mà cho... Năm Cam vừa giũ chiếc khăn lớn vừa trả lời một cách thờ ơ. Y vốn là một kịch sĩ bẩm sinh nên lập tức giở trò.
- Chú Năm nói vậy chết anh rồi...Không có em hùn vốn, ai dám tới chơi sòng của anh?
- Thôi anh Ba ơi, tôi mới ở tù về tiền bạc đâu mà hùn với hạp? Năm Cam nói.
Ba Mạnh tiếp tục nài nỉ, lão thừa biết nếu không được Năm Cam đồng ý và nhận một phần lợi nhuận từ tiền xâu, sòng bạc của lão không thể tồn tại dù chỉ một ngày!
Tất cả các thông tin ở Sài Gòn về hoạt động của các sòng bạc lớn nhỏ, Năm Cam đều được báo cáo lại đầy đủ từ mạng lưới chỉ điểm làm việc cho y. Có hai cách được Năm Cam tiến hành một lúc để loại “ kẻ không hiểu chuyện” ra khỏi cuộc chơi. Đám đàn em hung hãn của Lủng, đứa con nuôi trung thành, sẽ kiếm chuyện quậy phá cho chính quyền địa phương không thể nhắm mắt làm ngơ. Cùng lúc, thông tin chi tiết về sòng bạc-từ kẻ tổ chức đến các tay con, được Năm Cam trao cho Sáu Ngọc-kẻ bán linh hồn cho quỉ, xử lý một cách “ kiên quyết, triệt để”. Nếu cần, bọn Hoàng Linh, Đoàn Thạch Hãn, Lại Văn Long...luôn nhăm nhe chầu chực, sẽ tương luôn lên báo chí với những câu đại loại “ vì sao chính quyền sở tại không hay biết hoạt động đang diễn ra sờ sờ trước mắt? Phải chăng...” hoặc: “ Để làm trong sạch địa bàn, thiết nghĩ cần phải có những biện pháp...”. Thế là số phận sòng bạc ấy coi như đi toong! Tất nhiên, một vài sòng bạc bị tém dẹp cũng đem đến cho bộ sưu tập bằng khen có công trên mặt trận bảo vệ an ninh tổ quốc của Năm Cam thêm phong phú. Tóm lại, không nên giỡn mặt với ông trùm!
Sau khi nghe Ba Mạnh cam kết sẽ chia phần theo kiểu tứ lục cho mình dù chẳng phải bỏ ra đồng xu teng nào vẫn được coi là có phần hùn lớn nhất, Năm Cam mới ra vẻ đắn đo trước nỗi khổ tâm của ông anh Ba Mạnh để đồng ý.
- Thôi, anh Ba đã nói vậy em cũng hông cản, có điều để cho thuận lợi và an tâm, em sẽ cho thằng Thảo qua giúp anh Ba một tay, vậy nhé?
Đó là kịch, làm sao Ba Mạnh dám không đồng ý? Tuy biết rằng Thảo ma, đệ tử ruột của Năm Cam qua “ giúp” sòng bạc của mình với nhiệm vụ kiểm tra giám sát thu nậhp hằng ngày, nhưng- vậy cũng còn hơn là trái ý ông trùm!
“ Cưng dễ thương quá! Bữa nào cho phép anh mời cưng đi chơi với anh, được không?” giải quyết xong công việc, Năm Cam lập tức quay qua tán tỉnh cô công nhân vệ sinh ở chỗ bán nước giải khát. Cô gái mặt ửng đỏ, tỏ ra lúc túng trước sự tấn công của ông “ tốt bụng”. Liên tục cả tháng nay, ông ta liên tục tặng quà, tiền cho cô với những lời khen đánh đúng vào tâm lý phụ nữ, đã khiến cô không khỏi dao động.
Thói háo sắc của Năm Cam có từ trong máu huyết và tăng dần theo lượng tóc bạc xuất hiện trên đầu. Y thích những đoá hoa hương dồng cỏ nội dù với địa vị ông trùm, quơ đâu cũng đụng phụ nữ...Hà, tên cô gái, được y chấm ngay từ lúc mới vào tập thể dục ở vườn Tao Đàn và hạ quyết tâm bế cô lên giường cho bằng được.
Vài ngày sau, Hà đã đi cùng Năm Cam đến một khách sạn loại sang để “ tâm sự”. Y chỉ mặn mà với cô gái thôi chồng được dăm lần, sau đó lại trở về với gương mặt lạnh lùng coi như giữa họ chưa từng có chuện gì xảy ra. Y giải thích một cách trâng tráo:
- Ồ, hơi đâu mà đeo mang bọn quái quỉ ấy! Cứ xong việc, quẳng cho một ít tiền là xong...Cứ dây dưa, lỡ bà Trúc mà biết thì rối chuyện...Tiền, là tất cả!
Với “ văn phòng làm việc” đặt ngay công viên, mỗi buổi sáng. Năm Cam giải quyết gần như toàn bộ những phi vụ mờ ám và tiếp nhận thông tin của thế giới ngầm, trước khi đi ăn sáng.
Gã nhà báo láu cá Đoàn Thạch Hãn, vốn có cuộc sống về đêm đầy phức tạp sa đọa đến cùng cực, đã tận dụng mối quan hệ với Năm Cam để khai thác vốn tự có và cả tiền bạc của các cô gái làm nghề “má mì” hoặc vũ nữ. Những cô gái thèm biết mặt ông trùm để nhờ vả hoặc dựa hơi lên mặt với đồng nghiệp, sẵn sàng bỏ ra không ít tiền và cũng chấp nhận luôn tấm thân nặng gần một tạ thịt của gã nhà báo đểu cáng nay trèo lên mình, chỉ để có mặt trong buổi ăn sáng thân mật giữa Hãn và Năm Cam.
Cứ thử một má mì không biết điều với Hãn , quên dúi vào tay y một vài vé khi y than thở, cứ sẽ yên chí mà bỏ ra một ít tiền mua báo đọc. Tên của má mì ấy, sẽ được trang trọng đưa vào bài viết với hàng loạt lời lẽ không ra gì! Nếu chi ngọt, chẳng những yên thân mà còn được Hãn khoác cho bộ mặt nhân ái, biết tôn trọng nhân phẩm phụ nữ và có lòng tự trọng cao độ.
Những kiểu làm ăn cò con ấy của Hãn, không phải Năm Cam không biết, nhưng dẫu sao-gã nhà báo thuộc hạ này, vốn rất chịu làm theo yêu cầu của chủ nhân, thế là được! Hãn được Năm Cam chính thức bảo trợ về các mặt đối với giang hồ nhờ vậy...
*
**
- Thằng Tâm cá mới “ mua” được một cái giỏ đựng 180 triệu đồng hồi chiều hôm qua ở xa cảng miền Tây, bọn giang hồ Bình Thạnh nói lại...Còn thằng Tí em mới “ ăn” được ở khách sạn 15 ngàn đô, mấy ngàn yên Nhật, thằng ** lừa mới báo. Thêm nữa, bọn con Sinh đen mới gài thế lột của một thằng Tây hơn chục ngàn đô, trong băng ăm chia không sòng phẳng nên cãi nhau um xùm ở nhà trọ, bà Tư nói lại... Ba tính sao? Hiệp thông báo một loạt thông tin nóng cho ông trùm.
Năm Cam ngồi dựa lưng vào chiếc gối lớn suy nghĩ-mấy hôm trở lại đây, bàn chân của y lại sưng tấy bởi bệnh khớp kinh niên gây đau đớn vô cùng.
Sau hơn nửa giờ suy nghĩ, y gọi Hiệp đến căn dặn một cách kỹ lưỡng...
- Ông già trách chú dữ lắm! Hiệp nói sau khi yên vị. Tâm cá lập tức chột dạ. Gã hiểu, khi “ ông già trách” ắt có chuyện không ổn đối với mình.
- Có chuyện gì vậy anh Hiệp? Tâm cá hấp tấp hỏi.
- Chú không có tiền thì đến chỗ ông già, gia đình coi chú như người nhà, có tiếc gì với chú...Sao chú lại đi làm chuyện bậy bạ cho rách việc? Hiệp nói với vẻ thương hại.
- Tôi có làm gì đâu anh Hiệp? Tâm chống chế.
- Thôi đi...không làm gì sao Phòng lại hỏi ông già xem chú có quan hệ gì không? Hiệp gắt gỏng trong lúc Tâm xuội lơ, nét mặt đầy vẻ căng thẳng. Thấy vậy Hiệp bồi thêm, giọng êm hẳn lại:
- Chú quất một cái giỏ ở xa cảng miền Tây, được một trăm tám chục, đúng không?
Tâm tái mặt, gã du đãng hữu dõng vô mưu lập tức rơi vào thế:
- Ông già biết rồi hả anh Hiệp?
- Chú coi chừng đó, bên Phòng đang tìm bắt chú đó! Hiệp nói giọng tỉnh rụi.
Cuối cùng để mua lấy sự an toàn, Tâm cá voi- một đệ tử đã từng cúc cung tận tuỵ với Năm Cam đành “ nhả” ra hơn trăm triệu đồng. Chẳng những vậy, gã còn phải bày tỏ lòng biết ơn vô hạn với sự cứu giúp của ông trùm và tổ chức một tiệc nhậu linh đình với sứ giả Hiệp cùmg với một lũ lau nhau lóc nhóc gọi là bằng hữu giang hồ!
Đối với Tâm cá voi, kẻ được coi là “đàn em của Năm Cam”-như vậy, còn Tí em, kẻ ngoại đạo vụt được ở khách sạn 15.000USD, 7000 YÊN...Năm Cam còn tàn tệ đến mức bắt Tí em giao nộp lại toàn bộ kèm theo vài chục triệu để “ cậu Năm lo giùm bên Phòng khỏi bắt”!
Sinh đen ỷ lại có mối quan hệ thầy trò với nhân vật có quyền thế nên sổ toẹt vào đề nghị của Hiệp “ giúp đỡ”. Mụ đàn bà không biết trời cao đất dày này đã phải trả giá đắt cho việc coi thường ông trùm. Ngay đêm ấy, đang nằm cạnh gã nhân tình chỉ bằng tuổi con trai mình, Sinh đen bị dựng dậy nghe đọc lệnh bắt giữ khẩn cấp!
Những phi vụ thuộc loại như vậy không phải là “ hủ tiếu xào giờ nào cũng có”. Tuy nhiên với cá tính năng nhặt chặt bị, Năm Cam chẳng bỏ qua dù chỉ là những xu tiền lẻ so với tài sản khổng lồ y đã tích cóp được. Riêng điều này, cỡ Hiệp phò mã, Bảo hoàng tử còn lâu mới học tập nổi “ông già”!
Để tiện việc theo dõi, kiểm soát hoạt động của các sòng bạc , trường gà ở khu vực Thủ Đức,Biên Hoà...Năm Cam dồn một ít vốn liếng lên Thủ Đức mở một nhà hàng lấy tên là Tây Đô giao cho một cô nhân tình tự xưng là vợ bé của Năm Cam tên Thảo làm chủ.
Sòng bạc Lai điêu, một mục tiêu thèm muốn từ lâu của Năm Cam hoạt động có phần rộn rịp do được sự đỡ đầu không ít quan chức địa phương. Lai điêu, vốn là môt thương binh ở chiến trường Kampouchia, về sinh sống ở Biên Hoà. Với mác thương binh, gã mở một sòng hoạt động ngày đêm với các con bạc tụ hội về từ các tỉnh giáp ranh.
Có lần Phòng cảnh sát Hình Sự tỉnh Đồng Nai tổ chức tấn công vào sòng bạc của gã thương binh liều mạng này để bắt quả tang. Gã kịp thời tẩu tán và dùng súng khống chế số trinh sát đang làm nhiệm vụ. Nổi máu ngông cuồng, gã buộc các trinh sát phải đi ra khỏi nhà gã bằng cách “ vào cách nào, ra cách ấy!”. Thế là, trước mũi súng khống chế đang nằm trong tay một kẻ điên rồ, các trinh sát ngậm đắng nuốt cay, trèo ra khỏi nhà Lai điêu bằng lối hàng rào!
Vì việc này, Lai điêu bị mời đến cơ quan điều tra và thu mất khẩu súng chiến lợi phẩm Kampouchia, với lý do thương binh có công, gã thoát khỏi sự truy tố.
Tự đắc với thành tích, Lai điêu càng lúc càng ngông cuồng hơn. Cuối cùng, lần thứ hai bẫy sập...Gã lao lại chiếc tủ có để vũ khí khi các chiến sĩ công an ập vào sòng bạc. Một nữ chiến sĩ trinh sát giả làm con bạc đã kịp thời chặn đứng hành vi của gã và lập tức Lai điêu bị còng chặt giải ra xe cùng các con bạc. Trong số người bị bắt, có hai nhân vật do Năm Cam cài cắm vào để theo dõi Lai điêu là Lý Đôi và Thảo vợ bé của y.
Nhận được tin, Năm Cam lập tức tìm lên Biên Hòa. Hơn tuần lễ sau, Thảo được tha về và Năm Cam đích thân đến đón. Dĩ nhiên, số tiền hao tốn không ít nhưng chẳng sao, mỹ nhân thì tiền bạc nào sánh được?
Minh Bu-gã nhân tình năm nào của Hà trề nay đã có với thị hai đứa con, ngoài Dũng liều và Trang chùa là con riêng của Hà trề với Luông điếc, được giao nhiệm vụ khi tới sòng bạc của Huỳnh Tỳ-Bảy Xi để thu thập tin tức! Sau một thời gian ngắn, nhận thấy đủ cơ sở để dọn dẹp cái sòng bạc không biết tôn ti trật tự này, Năm Cam gọi điện đến ông em đầy quyền lực đã được thăng tiến nhờ công của y vận động hành lang:
- Chú cứ thế mà làm, bọn này láo lắm ...Mọi chi tiết anh sẽ cho người cung cấp!
Thế là một loạt “đối thủ” trong đó có cả ông anh rể tội nghiệp của Năm Cam dắt díu nhau vào trại giam với mức án chỉ mới nghe qua cũng phải chóng mặt.
Để trả công cho Minh Bu, Năm Cam cho phép gã được vinh hạnh đứng vào hàng ngũ các cận thần của ông trùm trong tập đoàn cờ bạc đang ăn nên làm ra...
Thu Hà, với mối giao du từ lúc ông trùm còn hàn vi và luôn luôn tỏ ra trung thành mẫn cán kể cả giai đoạn sa cơ của Năm Cam được y trao cho miếng béo bở nhứt trong hệ thống cờ bạc: Hàng Xáo. Thay cho Điệu, vợ Thọ đại úy tạm rút lui sau lá đơn thưa của Phú Nẫu năm 1995, Hà trề bắt đầu hoạt động cầm cố cho vay lãi nặng một cách tưng bừng tở mở...
Tất nhiên, do quá hiểu tính ông trùm, Hà trề luôn luôn dành phần chia chác lớn nhất cho ông trùm mà không đòi hỏi bất kỳ một ân điển biệt lệ nào của y.
Hàng loạt hoạt động trở cờ. Từ hoạt động lén lút vô tổ chức, nay đều quy thuận dưới sự bảo bọc che chỡ của Năm Cam. Tình hình các sòng bạc coi như thâu tóm về một mối. Năm Cam bắt đầu lộ tính cách gia trưởng, độc quyền và tham lam vô hạn độ. Dù vậy, cũng chẳng ai dám phản ứng. Với Năm Cam, chỉ có hai loại người tồn tại trong con mắt của y: một là những kẻ quyền thế mà y sẵn sàng mọp mình trải thảm để mưu cầu sự giúp đỡ chiếu cố. Loại người thứ hai là những kẻ phục tùng y vô điều kiện, xem y như một Hoàng đế thời La Mã cổ đại, đặt sinh mệnh, tài sản và cả danh dự cá nhân vào bàn tay y thao túng. Với loại người này, Năm Cam sử dụng họ như những múi chanh, còn nước còn vắt...Tất tần tật những ai không lọt vào hai loại người kể trên, Năm Cam đều coi là kẻ địch, cần vô hiệu hoá hoặc thậm chí triệt tiêu!
Tuấn tăng, kẻ qua mặt Năm Cam năm 1995, lợi dụng cơ hội vắng ông trùm tha ồ làm mưa làm gió trong lĩnh vực cờ bạc ở miền Nam, đã nhanh chóng nhận ra sự cần thiết phải quy thuận ông trùm. Gã và cô vợ Hà béo lập tức tìm đến Năm Cam để nài nỉ được thu dụng. Dĩ nhiên, hễ có mặt một phụ nữ xinh đẹp lại khéo ăn nói, Năm Cam có thể làm sao không đồng ý?
Nhưng cũng qua Tuấn tăng, Năm Cam cũng biết thêm một cô vợ bé của gã kỳ bẽo Hà Nội, đó là Thuỷ té. Cô gái này lập tức buộc Năm Cam phải quan tâm đặc biệt!
Thủy té xinh đẹp như một diễn viên điện ảnh và thật khéo mồi chài. Tuy nhiên, với ai thì Năm Cam quyết không thể không lôi kéo lên giường “tâm sự”. Đối với Thuỷ té thì không! Cô gái này có một tầm quan trọng khác mà Thành Chân đã báo cho ông trùm biết trước khi sang Anh quốc sinh sống cùng vợ.
Vợ chồng Vân-Ly nổi tiếng Hải Phòng là trai tài gái sắc. Sau khi quyết tâm cưới được Vân, ông con của một lãnh đạo cao cấp thành phố Hải Phòng đã đưa vợ vào Nam sinh sống. Họ mua một căn nhà mặt tiền trên đường Lê Thị Riêng để mở cửa hàng buôn bán đồ lót phụ nữ. Chẳng hiểu ma xui quỉ khiến thế nào, Vân-Ly lao vào mua bán heroin. Cả hai vợ chồng sa lưới pháp luật và thụ án tại trại Thủ Đức Z30D. Cô con gái riêng của Vân theo Thành Chân đến thăm bố mẹ ở trại và lọt vào tầm ngắm của Trịnh Nhu-trưởng trại. Trẻ trung, xinh đẹp và đầy hấp dẫn dục tính, cô gái đã thực sự hớp hồn ông trưởng trại nổi danh hào phóng...
Với sự giúp đỡ của Thành Chân, Trịnh Nhu đã toại nguyện. Kết quả của mối quan hệ đồi bại ấy là một giọt máu của Trịnh Nhu đã tượng hình trong bụng cô gái trẻ con.
Trịnh Nhu cũng làm tròn bổn phận của một đấng nam nhi với một đứa con rơi và bà mẹ trẻ nhưng dẫu sao,ông ta cũng có phần lo lắng sẽ có ngày vở lở tiêu ma toàn bộ sự nghiệp đang ngày càng chói sáng. Cô gái ấy, chính là Thuỷ té!
Vốn là kẻ mưu trí, từng trải, Năm Cam hiểu ngay phải dùng Thuỷ té vào việc gì trên bàn cờ quền lực của mình. Y vờ như không biết mọi chuyện để tiếp cận Thuỷ té một cách hết sức vô tư như “bố” với “con”...
Bằng thủ đoạn của một tay cờ bạc chyên nghiệp, Năm Cam đánh động cho Trịnh Nhu hiểu rằng y đã nắm được tất cả sự việc. Thế là một buổi tối, Trịnh Nhu điện thoại cho Năm Cam-bằng cách nào đó ông ta có được số điện thoại của Năm Cam, hẹn ra nhà hàng Maxim để “ có chút công việc cần bàn”. Năm Cam hiểu ngay lý do của cuộc hẹn vội nhận lời mời với ông cục phó đầy quyền thế.
- Năm Cam giúp cô ấy cũng là giúp mình...Trịnh Nhu nói.
Năm Cam xua tay, tỏ ra chỉ là “ chuyện vặt”. Oâng trùm nói nhỏ:
- Anh cứ yên tâm, không biết thì thôi...còn bây giờ coi như tôi có trách nhiệm phải chu toàn cho cô ấy, anh là người ơm của tôi mà!
Thế là, sau cuộc thỏa thuận ngầm bên ly Hennessy sóng sánh, Năm Cam nhận lời cho Thuỷ té được phép hùn vốn chia lãi của một sòng bài lớn hầu có phương tiện nuôi con... Trịnh Nhu mừng rỡ cám ơn rối rít. Thực ra, kẻ đáng mừng trong việc này chính là Năm Cam mới đúng. Xem như từ nay, vấn đề trường trại lo lắng cho lũ đàn em lúc nào cũng chực đưa vào chốn tù tội, đã được giải quyết rốt ráo. Quyền lực của một ông cục Phó, đủ cho Năm Cam có thể vỗ vai một ai đó đang lo lắng bởi bản án tù nặng nề để nói với giọng kẻ cả:
- Chú yên trí, mọi chuyện anh sẽ lo ...đâu vào đấy!
Năm Cam hồi trẻ |
Từ lúc tìm được người đỡ đầu đầy quyền thế là ông Sáu Hải, nguyên quận trưởng quận 1, Lai em trở nên kiêu ngạo, tự mãn. Gã tha hồ chặt chém, bóp nghạt nguồn sống của 57 ô cá Chợ Cầu Ông Lãnh , của hàng trăm hàng ngàn chiếc xe tải ở khắp nơi vận chuyển về đường Bến Chương Dương.
Con giun xéo mãi cũng oằn, hàng loạt đơn tố cáo bay về các cơ quan chức năng. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm các nơi nhận đơn...Tờ báo Pháp Luật, trong mặt bằng cạnh tranh của giới báo chí Sài Gòn, cũng nhận được đơn tố cáo Lai em. Hai phóng viên Hoàng Hùng, Nguyễn Đức Hiển đã nhập cuộc. Một bài báo điều tra bóc trần thủ đoạn gian ác của tập đoàn xã hội đen chợ cá trên báo Pháp Luật đã phần nào làm hả dạ các nạn nhân thấp cổ bé miệng, và làm hàng loạt quan chức quen ngậm miệng ăn tiền phải cảm thấy xấu hổ!
Đọc loạt bài nói về xã hội đen cát cứ những vùng đất béo bở, Năm Cam chợt nổi trận lôi đình vì một câu duy nhất: “ Sau khi Năm Cam được tha về, Lai em như cây khô gặp mưa...”. Y ném tờ báo qua một bên, lập tức gọi điện thoại cho Đoàn Thạch Hãn để “ mắng vốn”. Hãn vốn là kẻ ba phải nên thay vì giải thích, bèn thuê luật sư để kiện ra tòa về tội phỉ báng. Đọc xong lá đơn thưa do Đoàn Thạch Hãn soạn thảo, viên luật sư từ tốn trả lời:
- Thưa ra tòa thì đúng là cũng có cơ sở đấy, nhưng theo tôi...đó là hạ sách. Va chạm với các cơ quan ngôn luận dĩ nhiên cũng chẳng ngại gì, nhưng với quá khứ và nhân thân của ông, tôi e rằng lợi bất cập hại!
- Không thưa sao được hả luật sư? Tôi mới về có quan hệ gì với thằng Lai em đâu mà nó dám viết như thế? Năm Cam phẫn nộ.
- Đúng là họ có sai, nhưng cùng lắm họ chỉ cần đính chính...Còn ông, sau đó chỉ còn một sơ sót nhỏ sẽ thành lớn chuyện ngay! Liệu ông có đảm bảo không có sơ xuất nào hoặc một hành vi nào thất thố không? Viên luật sư hỏi.
Năm Cam chợt ngừng lại cơn giận dữ, y đủ khôn ngoan để nhận ra viên luật sư phân tích đúng. Nhưng nếu cứ để báo chí lôi tên tuổi ra mà tạo sự chú ý cho dư luận, liệu y có thể yên thân không? Nghĩ vậy, Năm Cam xuống giọng:
- Vậy theo luật sư, biện pháp nào tốt nhất để giải quyết vụ này?
- Tôi có quen với anh luật sư Hoàng Quý, Phó tổng biên tập của tờ báo, ngày mai tôi và anh Năm sẽ lên Ban biên tập, hy vọng sẽ giải quyết ổn thỏa thôi! Viên luật sư nói.
Hôm sau, với lá đơn khiếu nại, Năm Cam đi cùng viên luật sư của mình bước vào toà soạn báo Pháp Luật. Trên đường đi vào, y cố căng mắt ra xem để thử đoán xem kẻ nào dám táo gan dám viết như thế về mình...
Tiếp họ là luật sư Hoàng Quý và nhà báo Vũ Đức Sao Biển, được tổ chức ở một...nhà hàng!
Ít lâu sau, một bài báo viết về quyết tâm hướng thiện làm lại cuộc đời của ông trùm Năm Cam, nay là ông chủ quán ơm Việt Nam Tân Hải Hà, xuất hiện chình ình trên báo Pháp Luật. Giới giang hồ Sài Gòn đọc bài báo ký tên Vũ Đức Sao Biển viết về người đàng hoàng Năm Cam, kẻ thì bỉu môi chế nhạo, kẻ phá lên cười như xem hài kịch. Người tương đối lăn lộn nhiều chỉ nhún vai bình luận:
- Vấn đề là bao nhiêu tiền cho bài báo này? Trên đời cái gì mua chẳng được, chỉ có điều là trả đúng giá hay chưa mà thôi!
Giới báo chí đâm ra bán tín bán nghi, chỉ có hai người hiểu rõ tất cả nhưng sẽ sống để bụng, chết mang đi, là Năm Cam và ông bạn Vũ Đức Sao Biển.
Tháng 10 năm 1998, tròn một năm sau ngày Năm Cam ra về, chị Tư Xẩm-người Năm Cam thương mến nhứt, đã qua đời sau một thời gian dài chữa trị bệnh ung thư. Trước ngày nhắm mắt Tư Xẩm nhắn gọi Năm Cam vào và chỉ vào Thọ trăn trối:
- Chị chỉ có mỗi mình nó, em cố lo cho nó, chị mới yên tâm...
Chỉ vì lời nhắn nhủ của người chị, thân yêu trước giờ nhắm mắt, sau này Năm Cam đã tung hết trí lực và một số lớn tài sản để cứu cho đứa cháu một vụ án ghê gớm. Đám ma của chị Tư Xẩm được tổ chức rất trọng thể. Hầu hết những nhân vật có quyền thế vốn thọ lãnh của Năm Cam vật phẩm tiền bạc trong nhiều năm trời đều đến để thắp cho người quá cố một nén nhang. Tất cả những tay anh chị cộm cán hùng cứ ở khắp nơi trên địa bàn Sài Gòn đều có mặt trừ phi đang ở sau song sắt hoặc chui rúc ở đâu đó bởi lệnh truy nã. Không đến được hoặc không được đến, đều xem như “ bảng số ma”!
Đêm ấy, Chung-Tâm đến nơi tổ chức đám ma đem theo vài người lạ mặt. Khi Năm Cam rảnh rỗi, hai vợ chồng giới thiệu:
- Xin mạn phép anh Năm cho em giới thiệu Dung Hà, một cô bạn Hải Phòng của em...Năm Cam lịch sự mời Dung Hà ngồi, cô gái đon đã:
- Thôi, anh cứ để em tự nhiên, em ra thắp nén nhang cho chị Tư cái đã...
Trước mắt mọi người, đây là lần đầu tiên Năm Cam biết đến Dung Hà. Màn kịch khéo léo được bố trí dàn dựng qua mắt được tất cả giới giang hồ Sài Gòn. Thực ra, họ biết nhau từ chuyến du Bắc trước đó của Năm Cam. Sỡ dĩ có màn kịch ấy, với ý của Năm Cam, muốn chứng tỏ cho mọi gã anh chị địa phương không cho rằng y có ý đồ quan hệ với dân chơi Bake, mượn bọn đầu gấu đất Bắc làm công cụ chiến tranh trong cuộc chơi giành quyền bá chủ của Năm Cam.
Trong đám ma, Dung Hà giới thiệu một tên đàn em mới tuyển mộ: Hải bánh. Hải bánh lễ phép chào ông trùm rồi giữ thái độ im lặng đầy khiêm tốn trước mặt bà chị đầy uy lực và ông trùm Sài Gòn lắm cơ mưu thủ đoạn.
Sở dĩ Năm Cam có được một vị trí gần như tối thượng trong giới giang hồ là ở chổ: y gần như đoán được lập tức tầm cỡ, mưu đồ của người đối thoại, nhưng biết được y muốn gì, cần gì hoặc sẽ làm gì, như thế nào, chưa có một ai thuộc giới anh chị Sài Gòn có được khả năng này.
Với Hải bánh, Năm Cam chẳng phải là không có thông tin và cũng chẳng phải là không biết vì sao Dung Hà chiêu tập gã, ngược với truyền thống của dân Hải Phòng luôn không ưa gì dân Hà Nội, nhưng Năm Cam cứ vờ đi như chẳng biết gì.
Nguyễn Tuấn Hải, tức là Hải bánh-vốn là một tên anh chị thuộc vào loại “thường thường bậc trung”, chẳng có nghĩa lý gì để lọt vào mắt xanh của dân anh chị tầm cỡ như Năm Cam, Dung Hà. Có điều, em ruột của Hải bánh là Long tròn lại là một tay cộm cán nhứt nhì Hà Nội, mức độ lỳ lợm và tác phong cư xử của bậc đàn anh, chăng thua gì Sơn bạch tạng, Khánh trắng. Đó cũng là lý do suốt một thời gian dài, Hải bánh bước chân lưu lạc giang hồ gây nhiều ân oán vẫn chưa ai sờ đến cọng lông chân. Vị thần nể cây đa, đánh chó kiêng chủ nhà...đó là lối cư xử phải phép của gia đình dân chơi Hà Nội.
Sau này, Hải bánh đã chấp nhận cộng tác với Công An để triệt hạ một số giang hồ Hà Nội khác theo kiểu trao đỗi đôi bên cùng có lợi. Vì vậy, giang hồ Hà Nội ra một quyết định không thành văn nhưng có giá trị vĩnh viễn: khai trừ Hải bánh ra khỏi mọi hoạt động của giới anh chị và tước đi quyền “ ngồi chiếu trên” của gã.
Túng thế, Hải bánh tìm đến tận Hải Phòng để đầu quân cho Dung Hà một đàn chị đang thời tỏa sáng. Bằng kinh nghiệm tù tội và bản lĩnh của một thủ lĩnh. Dung Hà chấp nhận Hải bánh đứng vào số đệ tử thân cận của mình và chăm lo cho gã mọi thứ. Chẳng phải Dung Hà không biết đến cái “ bóng mờ” trong lai lịch giang hồ của Hải bánh, nhưng sự lợi hại của Dung Hà nằm ở chỗ, dám xài luôn “cái bóng mờ” lai lịch ấy vào công việc riêng của mình. Thị dư khả năng biến “ cái không xài được” của Hải bánh thành điều “ xài rất được” của băng nhóm. Từ đó Hải bánh trở nên “ thằng em” thân thiết nhứt của Dung Hà và có khi được đưa vào ban tham mưu của Dung Hà một cách đầy ngụ ý.
Dung Hà, một ả giang hồ đất cảng, kẻ sau này đã nhấn chìm toàn bộ đế chế Năm Cam trong thế giới ngầm bằng cái chết vô duyên của mìn, thực ra là ai?
Gọi là Dung Hà là thói quen gọi gắn tên bố mẹ vào tên riêng để thành danh hiệu giang hồ của xứ Bắc. Dung Hà tên thật là Vũ Thị Dung, một cô gái “ có nhan sắc của một gã đàn ông xấu trai”!
Từ một ả nặc nô chuyên sống bằng nghề “ ôm boong” –tức trộm giỏ xách, trên các chuyến tàu, xe-Dung Hà tiến dần đến địa vị một đàn chị của đất Hải Phòng. Truyền thống gia đình đã tạo nên một tính cách ngang ngược, thủ đoạn và hết sức liều lĩnh của Dung Hà, và đã buộc một gã đàn anh có tên tuổi chú ý. Từ việc nhận cô em kết nghĩa đến việc sống như vợ chồng với Dung Hà, gã đàn anh ấy đã có trong tay một vũ khí lợi hại. Hùng Cốm-tên gã chồng hờ của ả, rồi cũng có lúc sa chân. Đối diện với bản án tử hình, Hùng Cốm tìm cách cầu cứu cô vợ ghê gớm của mình. Hoàn tàon không biết ngán ngại, Dung Hà lập tức lên phương án giải cứu chồng đang ở khu giam án tử trại Tần Phú. Một quả lựu đạn loại tiến công mua từ khu vực biên giới phía Bắc được khéo léo chuyển bằng ruột một cây giò lụa trong giờ tăm nuôi.
Đúng ngày G, lợi dụng được đi tắm, Hùng Cốm cùng đàn em là Hân Còi- sát thủ số 1 đất cảng, tuôn chạy ra cổng trại. Quả lựu đạn được tung luôn vào trạm gác ở cổng nổ dữ dội. Do hoàn toàn không có chút kiến thức nào về các vũ khí sát thương hàng loạt, cả hai tên đã hứng toàn bộ vụ nổ trong lúc người cảnh sát bảo vệ được lô cốt che chắn không có lấy một vết xây xá. Hân Còi chết tại chỗ, còn Hùng Cốm bị thương đã không thoát khỏi trại giam. Người được pậhn công đến đón bọn vượt ngục thấy việc bất thành vội phóng xe tẩu thoát. Hùng Cốm giữ im lặng tuyệt đối để bảo vệ cho vợ đến lúc đền tội nơi cọc bắn. Dung Hà đau khổ vì mất chồng một thời gian rồi tiếp tục sự nghiệp giang hồ do Hùng Cốm để lại một cách đường hoàng đầy tư cách đàn chị.
Ít lâu sau, Dung Hà bị bắt vì tội tổ chức cờ bạc và gây rối trật tự công cộng. Trong trại giam thị thề sẽ trả thù...
Ngay khi vừa được tha tù chưa ổn định được cuộc sống, Dung Hà đã thực hiện lời thề rửa hận của mình đối với các cơ quan cảnh sát điều tra thành phố Hải Phòng một cách không ai dám nghĩ tới chớ đừng nói chi đến việc thực hiện: mưu sát gia đình ông trưởng phòng PC16...
Một buổi sáng, cô con gái ông trưởng phòng PC16 trong lúc đứng ở ban công trước giờ đi học đã chú ý thấy một túi xách màu đen đặt ở trước cửa nhà. Sinh nghi, cô đã báo lại bố...
Nhận được điện thoại, các đơn vị chuyên trách đã tức tốc có mặt tại hiện trường và kịp thời tháo gỡ được khối chất nổ cài bộ phận hẹn giờ trước khi xảy ra chuyện.
Mọi cuộc điều tra đều đưa đến định hướng thủ phạm là băng Dung Hà nhưng không đủ cơ sở để bắt thị. Đàn em Dung Hà đã khéo léo xoá sạch mọi dấu vết có thể kết tội bà chị của chúng cũng như đã từng qua mặt được CATP Hà Nội về việc tạt acid Khánh Trắng theo hợp đồng hỗ trợ băng Phúc bồ năm xưa...
Lúc này, Dung Hà đã lên ngôi bá chủ đất Hải Phòng sau hàng loạt sự kiện dẫn đến các đàn anh cộm cán địa phương lần lượt rơi rụng như lá cuối mùa. ** Lý-người đã đỡ đầu cho Dung Hà, lậm quá sâu vào con đường hút hít heroin, nên không còn đủ uy lực cầm quân như trước. Lâm già, cũng là đàn anh của Dung Hà, chẳng hiểu ma đưa lối quỉ đưa đường thế nào lại rơi vào vụ án hiếp dâm trẻ em để tha hồ gỡ lịch chẳng biết đến bao giờ mới tái ngộ đàn em! Người gây nhiều khó chịu cho Dung Hà nhất, đồng thời là kẻ Dung Hà phải ngán ngại duy nhứt trên đời là Phạm Đình Nên tức ** Nên, đã bị xử bắn vì quá sức tàn bạo và cuồng ngạo...
Con đường dẫn đến ngôi bá chủ miền đất cảng đã rộng mở nhưng, cũng đúng lúc này lại xảy ra một biến động lớn làm nơi đây không còn hấp dẫn Dung Hà nữa!
Cơn sốt buôn xe, phụ tùng đã làm thành phố hoa phượng đỏ giàu lên trông thấy. Nhà nhà đi buôn, người người đi buôn, tiệm vàng đi buôn, quán nhỏ liêu xiêu cũng đi buôn...
Và một chỉ thị của chính phủ đã biến tất cả những cuộc bon chen, buôn lậu cửa khẩu thành phi pháp tuyệt đối...
Giới buôn lậu tán gia bại sản. Những tụ điểm ăn chơi trở nên vắng hơn chùa Bà Đanh. Sòng bạc, động mại dâm , các hoạt dộng bất hợp pháp dành phục vụ cho giới thừa tiền lắm của bỗng chốc đình trệ.
Thế là Dung Hà chuẩn bị Nam tiến. Đứng sau lưng yểm trợ cho toàn bộ cuộc du Nam của Dung Hà là “ ông anh kết nghĩa” Minh Sứt. Minh Sứt không phải là dân giang hồ. Y vốn là một cán bộ CSKT bị sa thải và lao vào buôn lậu để dựng nên cơ nghiệp. Đất Hải Phòng cạn kiệt. Hà Nội lắm anh hùng hảo hán...chỉ còn mảnh đất Sài Gòn màu mỡ, may ra có chỗ làm ăn, Minh Sứt bàn với cô em Dung Hà và họ quyết định thăm dò nhân dịp vào thăm hỏi ông anh Năm Cam đầy quyền lực, lấy cớ vào đi đám ma chị Tư Xẩm.
Trước đó, Năm Cam đã đi một chuyến tuần thú phương Bắc và đã có những hứa hẹn sơ bộ với Dung Hà.
Chuyến đi ấy, suýt chút nữa thành một tai họa đối với Năm Cam. Như một hoàng đế đi tuần thú, trước lúc ông trùm khởi hành đã có sẵn Hiệp phò mã, Long đầu đinh làm công tác tiền trạm…Bước xuống máy bay, chiếc Mercerdes bóng lộn được Thắng tài dậu phái đi đón đàn anh đã chờ sẵn để đưa Năm Cam về đại bản doanh là khách sạn
Lasvegas của Long vàng.
Sau đó Hạnh sự, Hoa…cũng tìm đến gặp Năm Cam để ra mắt hầu sau này còn có dịp nhờ vả nếu phải xiêu dạt vào Sài Gòn. Sơn bạch tạng sau khi được tha về đã củng cố được địa vị của mình và gần như trở thành bá chủ đất Hà Nội củng ra đón Năm Cam. Hạnh sự, chị của Hoa-liên tục gán ghép Hoa cho Sơn để may ra có thể lôi kéo được Sơn về phe cánh của mình.
Dung Hà, theo sự giới thiệu của Dũng Hồ, đã gặp Năm Cam và rủ Năm Cam ra đất Hải Phòng chơi cho biết. Mục đích chính của Dung Hà là gới thiệu thế lực giang hồ của mình với hoàng đế thế giơí ngầm hầu có lúc sẽ liên kết làm ăn.
- Tuỳ anh thôi, nhưng em báo trước: bọn Dung Hà không mấy thiện cảm với anh đâu, anh đi chơi thì cứ đi nhưng nhớ phải cẩn thận…Em chỉ sợ bọn nó đánh giá là em muốn độc quyền giao thiệp với anh, mất hay đi thôi! Sơn bạch tạng nói khi Năm Cam cho biết lời mời của giang hồ Hải Phòng.
Năm Cam đi Hải Phòng cùng Hạnh sự, Hoa.v..v..dĩ nhiên trong nhóm đi du ngoạn khắp nơi có cả Sơn bạch tạng và Dung Hà, với tư cách chủ nhà.
Chuyện cũng chẳng có gì ầm ĩ…nếu như sau đó ít lâu, Hạnh sự bị CATP Hà Nội bắt giữ do tội kéo đàn em đến quậy phá vũ trường.
Khám xét nhà Hạnh Sự, chẳng hiểu sao lại có một tấm ảnh của Năm Cam chụp chung cùng các “bà chằng” xứ Bắc. Và, cũng lại chẳng hiểu sao tấm ảnh ấy cũng lọt vào tay một phóng viên báo CAND. Thế là, chân dung ông trùm cạnh các nữ quái đất Bắc được tương lên báo để minh hoạ cho loạt bài phóng sự điều tra về mối quan hệ xuyên Việt của ông trùm. Năm Cam tá hỏa tam tinh khi tên đệ tử nhà báo Đoàn Thạch Hãn đem tờ CAND đến nhà chỉ cho y thấy ảnh của mình kèm giòng tiêu đề: “ Năm Cam và mối quan hệ với tứ nữ quái giang hồ đất Bắc: Phúc Bồ,Dung Hà, Hạnh Sự , Hoa…”. Y lặng người đi một chút rồi nói:
- Bằng mọi giá anh Hãn phải giúp tôi, chuyện này thiệt là…
Hãn suy nghĩ kế. Gã chợt nhớ ra một người…
Sau khi nghe Hãn trình bày sự việc, Trần Tử Văn đâm ra bối rối. Nếu không giúp đỡ Năm Cam vì sợ liên lụy thì “còn mặt mũi nào” nhờ Hãn nói với Năm Cam “giúp” chút ít đãi khách khi cần thiết. Nhưng giúp, phải giúp thế nào…?
Cuối cùng, Trần Tử Văn quyết định gặp Ngôn Vĩnh –Tổng biên tập báo CAND, đang có mặt ở Sài Gòn để họp hành.
Ngôn Vĩnh đi cùng Trần Tử Văn đến nhà hàng để gặp Năm Cam và trước mặt y, ông ta gọi điện về tòa soạn yêu cầu ngưng đăng tải loạt bài có hại đến Năm Cam.
Để tạ ơn, thay vì nhận tiền, ông Ngôn Vĩnh đã được Năm Cam đưa cho vài lọ thuôc Viagra, món quà đúng sở thích!
Thế là, nhờ thuốc cường dương, Năm Cam đã được cứu một bàn thua trông thấy!
Sau sự cố, Năm Cam thề sẽ không bao giờ chụp chung ảnh với bất kỳ ai hoặc để lọt mình vào một cuốn băng video đám tiệc vớ vẫn nào đó! Thậm chí, hình ảnh đám cưới đám ma của gia đình, sau khi xem xong, hoặc y đích thân huỷ đi hoặc y giao cho cô con dâu tử tế nhứt nhà là Thiện-vợ Sáu Vũ, đem về nhà cất giấu.
Hồ Việt Sử, một đại gia buôn lậu xe vùng biên giới, đã rơi vào vòng cương tỏa của ông trùm để trở thành một công cụ đắc lực trong kế hoạch gầy dựng cơ đồ sau khi trở về.
Sử, vốn giàu có và quen biết rất nhiều ông lớn có thế lực , nhưng thích trở thành một ông trùm cá độ đá banh vì nhận ra không gì có lãi bằng tổ chức cá cược. Tuy nhiên, ý của gã muốn vậy nhưng không bao giờ có thể trở thành hiện thực vì một lý do duy nhứt: gã đam mê cá cược hơn là tổ chức! Hồ Việt Sử hình thành đường dây cá độ lớn nhất thành phố với các gương mặt Sáu mập(Lương Vĩnh Sang) Rớt (Trang Văn Lẹ-chồng của Giang sau này là vợ bé của Tống Viết Hoà) Chu Văn, Thành Thắng, Lợi, Hải bánh. Bọn này hết sức an tâm khi làm ăn với Sử vì nghe đâu Sử là “cháu” của ông Năm Huy-giám đốc CATPHCM.
Sáng mập dụ Sử cá cược và móc ngoặc để mua tỷ số; Do bị lừa-Sử thua cả tỷ đồng. Đồng thời cả bọn còn lại cho rằng Sử gạt gẫm nên nhao nhao đòi bồi hoàn khoản thua của chúng.
Ngày 7-1-1999, Sử-trong lúc túng quá hóa liều, đã rút súng đòi bắn Chu Văn vỡ đầu! Thế là liên minh của chúng tan rã…
Nhận ra Sử có thể giúp đỡ được mình trong trong cuộc tranh chấp về quyền lực do mối quan hệ có sẵn từ thời xa xưa của Sử, Năm Cam lập tức ra tay…
Món nợ do cá độ đá banh càng lúc càng tăng đến dộ Sử chỉ còn là chiếc thùng rỗng. Nhà cửa, đất đai, xe cộ…những tài sản có giá trị lần lượt đội nón ra đi khiến Sử chỉ còn đợi giờ tuyên bố phá sản. Căn phố lầu ở Phó Đức Chính-thứ còn lại để Sử xoay sở, cũng đã cầm cố cho mẹ Huệ-trùm cho vay ở quận 10.
Năm Cam bật đèn xanh cho một đệ tử đến ngõ ý giúp Sử vượt qua khó khăn và sẵn sàng cho Sử vay tiền đóng lãi cho mụ Huệ.
Cuối cùng, cánh cửa nhà sau của nhân vật có thế lực nhứt nhì Sài Gòn, đã mở toang với sự tiến cử của Hồ Việt Sử-kẻ hàm ơn sâu nghĩa nặng, của ông trùm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét