Từ lúc tìm được người đỡ đầu đầy quyền thế là ông Sáu Hải, nguyên quận trưởng quận 1, Lai em trở nên kiêu ngạo, tự mãn. Gã tha hồ chặt chém, bóp nghạt nguồn sống của 57 ô cá Chợ Cầu Ông Lãnh , của hàng trăm hàng ngàn chiếc xe tải ở khắp nơi vận chuyển về đường Bến Chương Dương.

Con giun xéo mãi cũng oằn, hàng loạt đơn tố cáo bay về các cơ quan chức năng. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm các nơi nhận đơn...Tờ báo Pháp Luật, trong mặt bằng cạnh tranh của giới báo chí Sài Gòn, cũng nhận được đơn tố cáo Lai em. Hai phóng viên Hoàng Hùng, Nguyễn Đức Hiển đã nhập cuộc. Một bài báo điều tra bóc trần thủ đoạn gian ác của tập đoàn xã hội đen chợ cá trên báo Pháp Luật đã phần nào làm hả dạ các nạn nhân thấp cổ bé miệng, và làm hàng loạt quan chức quen ngậm miệng ăn tiền phải cảm thấy xấu hổ!

Đọc loạt bài nói về xã hội đen cát cứ những vùng đất béo bở, Năm Cam chợt nổi trận lôi đình vì một câu duy nhất: “ Sau khi Năm Cam được tha về, Lai em như cây khô gặp mưa...”. Y ném tờ báo qua một bên, lập tức gọi điện thoại cho Đoàn Thạch Hãn để “ mắng vốn”. Hãn vốn là kẻ ba phải nên thay vì giải thích, bèn thuê luật sư để kiện ra tòa về tội phỉ báng. Đọc xong lá đơn thưa do Đoàn Thạch Hãn soạn thảo, viên luật sư từ tốn trả lời:

- Thưa ra tòa thì đúng là cũng có cơ sở đấy, nhưng theo tôi...đó là hạ sách. Va chạm với các cơ quan ngôn luận dĩ nhiên cũng chẳng ngại gì, nhưng với quá khứ và nhân thân của ông, tôi e rằng lợi bất cập hại!

- Không thưa sao được hả luật sư? Tôi mới về có quan hệ gì với thằng Lai em đâu mà nó dám viết như thế? Năm Cam phẫn nộ.

- Đúng là họ có sai, nhưng cùng lắm họ chỉ cần đính chính...Còn ông, sau đó chỉ còn một sơ sót nhỏ sẽ thành lớn chuyện ngay! Liệu ông có đảm bảo không có sơ xuất nào hoặc một hành vi nào thất thố không? Viên luật sư hỏi.

Năm Cam chợt ngừng lại cơn giận dữ, y đủ khôn ngoan để nhận ra viên luật sư phân tích đúng. Nhưng nếu cứ để báo chí lôi tên tuổi ra mà tạo sự chú ý cho dư luận, liệu y có thể yên thân không? Nghĩ vậy, Năm Cam xuống giọng:

- Vậy theo luật sư, biện pháp nào tốt nhất để giải quyết vụ này?

- Tôi có quen với anh luật sư Hoàng Quý, Phó tổng biên tập của tờ báo, ngày mai tôi và anh Năm sẽ lên Ban biên tập, hy vọng sẽ giải quyết ổn thỏa thôi! Viên luật sư nói.

Hôm sau, với lá đơn khiếu nại, Năm Cam đi cùng viên luật sư của mình bước vào toà soạn báo Pháp Luật. Trên đường đi vào, y cố căng mắt ra xem để thử đoán xem kẻ nào dám táo gan dám viết như thế về mình...

Tiếp họ là luật sư Hoàng Quý và nhà báo Vũ Đức Sao Biển, được tổ chức ở một...nhà hàng!

Ít lâu sau, một bài báo viết về quyết tâm hướng thiện làm lại cuộc đời của ông trùm Năm Cam, nay là ông chủ quán ơm Việt Nam Tân Hải Hà, xuất hiện chình ình trên báo Pháp Luật. Giới giang hồ Sài Gòn đọc bài báo ký tên Vũ Đức Sao Biển viết về người đàng hoàng Năm Cam, kẻ thì bỉu môi chế nhạo, kẻ phá lên cười như xem hài kịch. Người tương đối lăn lộn nhiều chỉ nhún vai bình luận:

- Vấn đề là bao nhiêu tiền cho bài báo này? Trên đời cái gì mua chẳng được, chỉ có điều là trả đúng giá hay chưa mà thôi!

Giới báo chí đâm ra bán tín bán nghi, chỉ có hai người hiểu rõ tất cả nhưng sẽ sống để bụng, chết mang đi, là Năm Cam và ông bạn Vũ Đức Sao Biển.

Tháng 10 năm 1998, tròn một năm sau ngày Năm Cam ra về, chị Tư Xẩm-người Năm Cam thương mến nhứt, đã qua đời sau một thời gian dài chữa trị bệnh ung thư. Trước ngày nhắm mắt Tư Xẩm nhắn gọi Năm Cam vào và chỉ vào Thọ trăn trối:

- Chị chỉ có mỗi mình nó, em cố lo cho nó, chị mới yên tâm...

Chỉ vì lời nhắn nhủ của người chị, thân yêu trước giờ nhắm mắt, sau này Năm Cam đã tung hết trí lực và một số lớn tài sản để cứu cho đứa cháu một vụ án ghê gớm. Đám ma của chị Tư Xẩm được tổ chức rất trọng thể. Hầu hết những nhân vật có quyền thế vốn thọ lãnh của Năm Cam vật phẩm tiền bạc trong nhiều năm trời đều đến để thắp cho người quá cố một nén nhang. Tất cả những tay anh chị cộm cán hùng cứ ở khắp nơi trên địa bàn Sài Gòn đều có mặt trừ phi đang ở sau song sắt hoặc chui rúc ở đâu đó bởi lệnh truy nã. Không đến được hoặc không được đến, đều xem như “ bảng số ma”!

Đêm ấy, Chung-Tâm đến nơi tổ chức đám ma đem theo vài người lạ mặt. Khi Năm Cam rảnh rỗi, hai vợ chồng giới thiệu:

- Xin mạn phép anh Năm cho em giới thiệu Dung Hà, một cô bạn Hải Phòng của em...Năm Cam lịch sự mời Dung Hà ngồi, cô gái đon đã:

- Thôi, anh cứ để em tự nhiên, em ra thắp nén nhang cho chị Tư cái đã...

Trước mắt mọi người, đây là lần đầu tiên Năm Cam biết đến Dung Hà. Màn kịch khéo léo được bố trí dàn dựng qua mắt được tất cả giới giang hồ Sài Gòn. Thực ra, họ biết nhau từ chuyến du Bắc trước đó của Năm Cam. Sỡ dĩ có màn kịch ấy, với ý của Năm Cam, muốn chứng tỏ cho mọi gã anh chị địa phương không cho rằng y có ý đồ quan hệ với dân chơi Bake, mượn bọn đầu gấu đất Bắc làm công cụ chiến tranh trong cuộc chơi giành quyền bá chủ của Năm Cam.

Trong đám ma, Dung Hà giới thiệu một tên đàn em mới tuyển mộ: Hải bánh. Hải bánh lễ phép chào ông trùm rồi giữ thái độ im lặng đầy khiêm tốn trước mặt bà chị đầy uy lực và ông trùm Sài Gòn lắm cơ mưu thủ đoạn.

Sở dĩ Năm Cam có được một vị trí gần như tối thượng trong giới giang hồ là ở chổ: y gần như đoán được lập tức tầm cỡ, mưu đồ của người đối thoại, nhưng biết được y muốn gì, cần gì hoặc sẽ làm gì, như thế nào, chưa có một ai thuộc giới anh chị Sài Gòn có được khả năng này.

Với Hải bánh, Năm Cam chẳng phải là không có thông tin và cũng chẳng phải là không biết vì sao Dung Hà chiêu tập gã, ngược với truyền thống của dân Hải Phòng luôn không ưa gì dân Hà Nội, nhưng Năm Cam cứ vờ đi như chẳng biết gì.

Nguyễn Tuấn Hải, tức là Hải bánh-vốn là một tên anh chị thuộc vào loại “thường thường bậc trung”, chẳng có nghĩa lý gì để lọt vào mắt xanh của dân anh chị tầm cỡ như Năm Cam, Dung Hà. Có điều, em ruột của Hải bánh là Long tròn lại là một tay cộm cán nhứt nhì Hà Nội, mức độ lỳ lợm và tác phong cư xử của bậc đàn anh, chăng thua gì Sơn bạch tạng, Khánh trắng. Đó cũng là lý do suốt một thời gian dài, Hải bánh bước chân lưu lạc giang hồ gây nhiều ân oán vẫn chưa ai sờ đến cọng lông chân. Vị thần nể cây đa, đánh chó kiêng chủ nhà...đó là lối cư xử phải phép của gia đình dân chơi Hà Nội.

Sau này, Hải bánh đã chấp nhận cộng tác với Công An để triệt hạ một số giang hồ Hà Nội khác theo kiểu trao đỗi đôi bên cùng có lợi. Vì vậy, giang hồ Hà Nội ra một quyết định không thành văn nhưng có giá trị vĩnh viễn: khai trừ Hải bánh ra khỏi mọi hoạt động của giới anh chị và tước đi quyền “ ngồi chiếu trên” của gã.

Túng thế, Hải bánh tìm đến tận Hải Phòng để đầu quân cho Dung Hà một đàn chị đang thời tỏa sáng. Bằng kinh nghiệm tù tội và bản lĩnh của một thủ lĩnh. Dung Hà chấp nhận Hải bánh đứng vào số đệ tử thân cận của mình và chăm lo cho gã mọi thứ. Chẳng phải Dung Hà không biết đến cái “ bóng mờ” trong lai lịch giang hồ của Hải bánh, nhưng sự lợi hại của Dung Hà nằm ở chỗ, dám xài luôn “cái bóng mờ” lai lịch ấy vào công việc riêng của mình. Thị dư khả năng biến “ cái không xài được” của Hải bánh thành điều “ xài rất được” của băng nhóm. Từ đó Hải bánh trở nên “ thằng em” thân thiết nhứt của Dung Hà và có khi được đưa vào ban tham mưu của Dung Hà một cách đầy ngụ ý.

Dung Hà, một ả giang hồ đất cảng, kẻ sau này đã nhấn chìm toàn bộ đế chế Năm Cam trong thế giới ngầm bằng cái chết vô duyên của mìn, thực ra là ai?

Gọi là Dung Hà là thói quen gọi gắn tên bố mẹ vào tên riêng để thành danh hiệu giang hồ của xứ Bắc. Dung Hà tên thật là Vũ Thị Dung, một cô gái “ có nhan sắc của một gã đàn ông xấu trai”!

Từ một ả nặc nô chuyên sống bằng nghề “ ôm boong” –tức trộm giỏ xách, trên các chuyến tàu, xe-Dung Hà tiến dần đến địa vị một đàn chị của đất Hải Phòng. Truyền thống gia đình đã tạo nên một tính cách ngang ngược, thủ đoạn và hết sức liều lĩnh của Dung Hà, và đã buộc một gã đàn anh có tên tuổi chú ý. Từ việc nhận cô em kết nghĩa đến việc sống như vợ chồng với Dung Hà, gã đàn anh ấy đã có trong tay một vũ khí lợi hại. Hùng Cốm-tên gã chồng hờ của ả, rồi cũng có lúc sa chân. Đối diện với bản án tử hình, Hùng Cốm tìm cách cầu cứu cô vợ ghê gớm của mình. Hoàn tàon không biết ngán ngại, Dung Hà lập tức lên phương án giải cứu chồng đang ở khu giam án tử trại Tần Phú. Một quả lựu đạn loại tiến công mua từ khu vực biên giới phía Bắc được khéo léo chuyển bằng ruột một cây giò lụa trong giờ tăm nuôi.

Đúng ngày G, lợi dụng được đi tắm, Hùng Cốm cùng đàn em là Hân Còi- sát thủ số 1 đất cảng, tuôn chạy ra cổng trại. Quả lựu đạn được tung luôn vào trạm gác ở cổng nổ dữ dội. Do hoàn toàn không có chút kiến thức nào về các vũ khí sát thương hàng loạt, cả hai tên đã hứng toàn bộ vụ nổ trong lúc người cảnh sát bảo vệ được lô cốt che chắn không có lấy một vết xây xá. Hân Còi chết tại chỗ, còn Hùng Cốm bị thương đã không thoát khỏi trại giam. Người được pậhn công đến đón bọn vượt ngục thấy việc bất thành vội phóng xe tẩu thoát. Hùng Cốm giữ im lặng tuyệt đối để bảo vệ cho vợ đến lúc đền tội nơi cọc bắn. Dung Hà đau khổ vì mất chồng một thời gian rồi tiếp tục sự nghiệp giang hồ do Hùng Cốm để lại một cách đường hoàng đầy tư cách đàn chị.

Ít lâu sau, Dung Hà bị bắt vì tội tổ chức cờ bạc và gây rối trật tự công cộng. Trong trại giam thị thề sẽ trả thù...

Ngay khi vừa được tha tù chưa ổn định được cuộc sống, Dung Hà đã thực hiện lời thề rửa hận của mình đối với các cơ quan cảnh sát điều tra thành phố Hải Phòng một cách không ai dám nghĩ tới chớ đừng nói chi đến việc thực hiện: mưu sát gia đình ông trưởng phòng PC16...

Một buổi sáng, cô con gái ông trưởng phòng PC16 trong lúc đứng ở ban công trước giờ đi học đã chú ý thấy một túi xách màu đen đặt ở trước cửa nhà. Sinh nghi, cô đã báo lại bố...

Nhận được điện thoại, các đơn vị chuyên trách đã tức tốc có mặt tại hiện trường và kịp thời tháo gỡ được khối chất nổ cài bộ phận hẹn giờ trước khi xảy ra chuyện.

Mọi cuộc điều tra đều đưa đến định hướng thủ phạm là băng Dung Hà nhưng không đủ cơ sở để bắt thị. Đàn em Dung Hà đã khéo léo xoá sạch mọi dấu vết có thể kết tội bà chị của chúng cũng như đã từng qua mặt được CATP Hà Nội về việc tạt acid Khánh Trắng theo hợp đồng hỗ trợ băng Phúc bồ năm xưa...

Lúc này, Dung Hà đã lên ngôi bá chủ đất Hải Phòng sau hàng loạt sự kiện dẫn đến các đàn anh cộm cán địa phương lần lượt rơi rụng như lá cuối mùa. ** Lý-người đã đỡ đầu cho Dung Hà, lậm quá sâu vào con đường hút hít heroin, nên không còn đủ uy lực cầm quân như trước. Lâm già, cũng là đàn anh của Dung Hà, chẳng hiểu ma đưa lối quỉ đưa đường thế nào lại rơi vào vụ án hiếp dâm trẻ em để tha hồ gỡ lịch chẳng biết đến bao giờ mới tái ngộ đàn em! Người gây nhiều khó chịu cho Dung Hà nhất, đồng thời là kẻ Dung Hà phải ngán ngại duy nhứt trên đời là Phạm Đình Nên tức ** Nên, đã bị xử bắn vì quá sức tàn bạo và cuồng ngạo...

Con đường dẫn đến ngôi bá chủ miền đất cảng đã rộng mở nhưng, cũng đúng lúc này lại xảy ra một biến động lớn làm nơi đây không còn hấp dẫn Dung Hà nữa!

Cơn sốt buôn xe, phụ tùng đã làm thành phố hoa phượng đỏ giàu lên trông thấy. Nhà nhà đi buôn, người người đi buôn, tiệm vàng đi buôn, quán nhỏ liêu xiêu cũng đi buôn...

Và một chỉ thị của chính phủ đã biến tất cả những cuộc bon chen, buôn lậu cửa khẩu thành phi pháp tuyệt đối...

Giới buôn lậu tán gia bại sản. Những tụ điểm ăn chơi trở nên vắng hơn chùa Bà Đanh. Sòng bạc, động mại dâm , các hoạt dộng bất hợp pháp dành phục vụ cho giới thừa tiền lắm của bỗng chốc đình trệ.

Thế là Dung Hà chuẩn bị Nam tiến. Đứng sau lưng yểm trợ cho toàn bộ cuộc du Nam của Dung Hà là “ ông anh kết nghĩa” Minh Sứt. Minh Sứt không phải là dân giang hồ. Y vốn là một cán bộ CSKT bị sa thải và lao vào buôn lậu để dựng nên cơ nghiệp. Đất Hải Phòng cạn kiệt. Hà Nội lắm anh hùng hảo hán...chỉ còn mảnh đất Sài Gòn màu mỡ, may ra có chỗ làm ăn, Minh Sứt bàn với cô em Dung Hà và họ quyết định thăm dò nhân dịp vào thăm hỏi ông anh Năm Cam đầy quyền lực, lấy cớ vào đi đám ma chị Tư Xẩm.

Trước đó, Năm Cam đã đi một chuyến tuần thú phương Bắc và đã có những hứa hẹn sơ bộ với Dung Hà.

Chuyến đi ấy, suýt chút nữa thành một tai họa đối với Năm Cam. Như một hoàng đế đi tuần thú, trước lúc ông trùm khởi hành đã có sẵn Hiệp phò mã, Long đầu đinh làm công tác tiền trạm…Bước xuống máy bay, chiếc Mercerdes bóng lộn được Thắng tài dậu phái đi đón đàn anh đã chờ sẵn để đưa Năm Cam về đại bản doanh là khách sạn

Lasvegas của Long vàng.

Sau đó Hạnh sự, Hoa…cũng tìm đến gặp Năm Cam để ra mắt hầu sau này còn có dịp nhờ vả nếu phải xiêu dạt vào Sài Gòn. Sơn bạch tạng sau khi được tha về đã củng cố được địa vị của mình và gần như trở thành bá chủ đất Hà Nội củng ra đón Năm Cam. Hạnh sự, chị của Hoa-liên tục gán ghép Hoa cho Sơn để may ra có thể lôi kéo được Sơn về phe cánh của mình.

Dung Hà, theo sự giới thiệu của Dũng Hồ, đã gặp Năm Cam và rủ Năm Cam ra đất Hải Phòng chơi cho biết. Mục đích chính của Dung Hà là gới thiệu thế lực giang hồ của mình với hoàng đế thế giơí ngầm hầu có lúc sẽ liên kết làm ăn.

- Tuỳ anh thôi, nhưng em báo trước: bọn Dung Hà không mấy thiện cảm với anh đâu, anh đi chơi thì cứ đi nhưng nhớ phải cẩn thận…Em chỉ sợ bọn nó đánh giá là em muốn độc quyền giao thiệp với anh, mất hay đi thôi! Sơn bạch tạng nói khi Năm Cam cho biết lời mời của giang hồ Hải Phòng.

Năm Cam đi Hải Phòng cùng Hạnh sự, Hoa.v..v..dĩ nhiên trong nhóm đi du ngoạn khắp nơi có cả Sơn bạch tạng và Dung Hà, với tư cách chủ nhà.

Chuyện cũng chẳng có gì ầm ĩ…nếu như sau đó ít lâu, Hạnh sự bị CATP Hà Nội bắt giữ do tội kéo đàn em đến quậy phá vũ trường.

Khám xét nhà Hạnh Sự, chẳng hiểu sao lại có một tấm ảnh của Năm Cam chụp chung cùng các “bà chằng” xứ Bắc. Và, cũng lại chẳng hiểu sao tấm ảnh ấy cũng lọt vào tay một phóng viên báo CAND. Thế là, chân dung ông trùm cạnh các nữ quái đất Bắc được tương lên báo để minh hoạ cho loạt bài phóng sự điều tra về mối quan hệ xuyên Việt của ông trùm. Năm Cam tá hỏa tam tinh khi tên đệ tử nhà báo Đoàn Thạch Hãn đem tờ CAND đến nhà chỉ cho y thấy ảnh của mình kèm giòng tiêu đề: “ Năm Cam và mối quan hệ với tứ nữ quái giang hồ đất Bắc: Phúc Bồ,Dung Hà, Hạnh Sự , Hoa…”. Y lặng người đi một chút rồi nói:

- Bằng mọi giá anh Hãn phải giúp tôi, chuyện này thiệt là…

Hãn suy nghĩ kế. Gã chợt nhớ ra một người…

Sau khi nghe Hãn trình bày sự việc, Trần Tử Văn đâm ra bối rối. Nếu không giúp đỡ Năm Cam vì sợ liên lụy thì “còn mặt mũi nào” nhờ Hãn nói với Năm Cam “giúp” chút ít đãi khách khi cần thiết. Nhưng giúp, phải giúp thế nào…?

Cuối cùng, Trần Tử Văn quyết định gặp Ngôn Vĩnh –Tổng biên tập báo CAND, đang có mặt ở Sài Gòn để họp hành.

Ngôn Vĩnh đi cùng Trần Tử Văn đến nhà hàng để gặp Năm Cam và trước mặt y, ông ta gọi điện về tòa soạn yêu cầu ngưng đăng tải loạt bài có hại đến Năm Cam.

Để tạ ơn, thay vì nhận tiền, ông Ngôn Vĩnh đã được Năm Cam đưa cho vài lọ thuôc Viagra, món quà đúng sở thích!

Thế là, nhờ thuốc cường dương, Năm Cam đã được cứu một bàn thua trông thấy!

Sau sự cố, Năm Cam thề sẽ không bao giờ chụp chung ảnh với bất kỳ ai hoặc để lọt mình vào một cuốn băng video đám tiệc vớ vẫn nào đó! Thậm chí, hình ảnh đám cưới đám ma của gia đình, sau khi xem xong, hoặc y đích thân huỷ đi hoặc y giao cho cô con dâu tử tế nhứt nhà là Thiện-vợ Sáu Vũ, đem về nhà cất giấu.

Hồ Việt Sử, một đại gia buôn lậu xe vùng biên giới, đã rơi vào vòng cương tỏa của ông trùm để trở thành một công cụ đắc lực trong kế hoạch gầy dựng cơ đồ sau khi trở về.

Sử, vốn giàu có và quen biết rất nhiều ông lớn có thế lực , nhưng thích trở thành một ông trùm cá độ đá banh vì nhận ra không gì có lãi bằng tổ chức cá cược. Tuy nhiên, ý của gã muốn vậy nhưng không bao giờ có thể trở thành hiện thực vì một lý do duy nhứt: gã đam mê cá cược hơn là tổ chức! Hồ Việt Sử hình thành đường dây cá độ lớn nhất thành phố với các gương mặt Sáu mập(Lương Vĩnh Sang) Rớt (Trang Văn Lẹ-chồng của Giang sau này là vợ bé của Tống Viết Hoà) Chu Văn, Thành Thắng, Lợi, Hải bánh. Bọn này hết sức an tâm khi làm ăn với Sử vì nghe đâu Sử là “cháu” của ông Năm Huy-giám đốc CATPHCM.

Sáng mập dụ Sử cá cược và móc ngoặc để mua tỷ số; Do bị lừa-Sử thua cả tỷ đồng. Đồng thời cả bọn còn lại cho rằng Sử gạt gẫm nên nhao nhao đòi bồi hoàn khoản thua của chúng.

Ngày 7-1-1999, Sử-trong lúc túng quá hóa liều, đã rút súng đòi bắn Chu Văn vỡ đầu! Thế là liên minh của chúng tan rã…

Nhận ra Sử có thể giúp đỡ được mình trong trong cuộc tranh chấp về quyền lực do mối quan hệ có sẵn từ thời xa xưa của Sử, Năm Cam lập tức ra tay…

Món nợ do cá độ đá banh càng lúc càng tăng đến dộ Sử chỉ còn là chiếc thùng rỗng. Nhà cửa, đất đai, xe cộ…những tài sản có giá trị lần lượt đội nón ra đi khiến Sử chỉ còn đợi giờ tuyên bố phá sản. Căn phố lầu ở Phó Đức Chính-thứ còn lại để Sử xoay sở, cũng đã cầm cố cho mẹ Huệ-trùm cho vay ở quận 10.

Năm Cam bật đèn xanh cho một đệ tử đến ngõ ý giúp Sử vượt qua khó khăn và sẵn sàng cho Sử vay tiền đóng lãi cho mụ Huệ.

Cuối cùng, cánh cửa nhà sau của nhân vật có thế lực nhứt nhì Sài Gòn, đã mở toang với sự tiến cử của Hồ Việt Sử-kẻ hàm ơn sâu nghĩa nặng, của ông trùm.